Trọng Sinh Chi Nhất Phẩm Phu Nhân

Chương 208 :

Ngày đăng: 00:45 19/04/20


Trong nha môn Tri phủ Hạc Thành, Lâm Chí Hào thảnh thơi uống trà, đám hạ nhân trong nhà đang bận rộn thu dọn đồ.



Gã ta đã nhận được tin tức xác thực, vị trí Phủ Doãn kinh đô thực sự để trống,đường nên đi cũng đã đi, chỉ còn chờ Lại bộ gửi thư điều nhiệm nữa thôi, là gã ta cóthể vỗ mông rời đi.



Đến lúc đó Trấn quốc công sống hay chết, cùng gã ta có quan hệ gì? Cho dù tra ra,Lục công gia cũng đã chết dưới tay hải tặc, có trởi mới biết hang ổ ở chỗ nào.



Ngâm nga một điệu hát dân gian ngả ngớn, Lâm Chí Hào từ từ nhắm hai mắt tùy ý ánh mặt trời buổi chiều dạo chơi.



“Đại nhân…” Hạ thông phán đi đến, nhỏ giọng nhắc nhở gã ta: “Gần đây bến cảng kín người hết chỗ, đã xảy ra không ít chuyện, ngài phải chăng nên xử lý một chút?”



Lâm Chí Hào tùy ý khoát tay: “Đều là một đám điêu dân ăn no rỗi việc, làm ầm ĩ mấy ngày tự nhiên sẽ giải tán.”



Bởi vì đoàn người Lục Tranh và Tả Thiệu Khanh thật lâu chưa trở về, người nhà sớm không thể ngồi yên, suốt ngày đến bến cảng tìm hiểu tin tức, người càng nhiều,xung đột dĩ nhiên là không cách nào tránh khỏi, huống chi là một đám điêu dân đứng ở bờ vực giáp ranh sụp đổ?



Hạ thông phán cúi đầu, đè xuống lo lắng trong mắt, khuyên nhủ nói: “Đại nhân, Lụccông gia nếu gặp chuyện không may, chúng ta sợ là cũng thoát không khỏi liên quan.”



“Ngươi suy nghĩ nhiều quá, Lục công gia là vì thủy sư mà đến, hắn ra khơi chưa về,cùng chúng ta có quan hệ gì?” Lâm Chí Hào rót một ly trà thơm vào trong miệng,lười biếng nói: “Huống chi bổn quan đã phá lệ để cho Tả đại nhân trưng dụngthương thuyền dân chúng, bổn quan đã tận lực hết sức.”



“Đúng rồi, mấy ngày nữa mệnh lệnh thuyên chuyển cũng nên đến, sau khi bổn quan vào kinh sẽ nhanh chóng tìm cơ hội điều ngươi qua, ngươi trước an tâm ở lại Hạc Thành chờ một khoảng thời gian.”



“Đa tạ đại nhân lo lắng, việc này không gấp, ngài ở Hạc Thành kinh doanh nhiều năm như vậy, nếu tất cả mọi người đi rồi, người đi trà lạnh, hạ quan có thể ở lại vì ngài trông coi quan hệ ở chỗ này.”



“Ha ha…bổn quan quả nhiên không nhìn lầm người, vẫn là ngươi vì bổn quan suynghĩ, Hạc Thành tụ tập phú thương, xác thực là nơi tốt, lần này có thể vào kinh,khoảng chừng đút lót không ít tiền, ngươi ở lại một khoảng thời gian cũng tốt.”




Cùng thương nhân qua lại nhiều năm, gã ta sớm biết bên ngoài Đại Ương còn có quốc gia khác, chỉ cần ra khơi, Lục Tranh còn có thể túm được gã sao?



Chỉ là gã đánh giá thấp Lục Tranh, đã biết gã ta là kẻ chủ mưu, Lục Tranh sao có thể để cho gã ta trốn đi.



Hắn đã đặc biệt bố trí, mỗi một cửa nha môn Tri phủ đều có người Tào bang dẫn dân chúng phẫn nộ trông coi, xe ngựa Lâm Chí Hào vừa ra khỏi cửa sau còn chưa đi được mấy bước thì bị người chặn lại.



“Người đâu nhanh đến. Vị quan mất nhân tính này vậy mà muốn trốn.”



“Quả nhiên là làm việc trái lương tâm, nếu không tại sao phải trốn?”



Có người dẫn đầu, người vây xem ngày càng nhiều, đợi đám binh sĩ nha môn đuổitới xe ngựa Lâm Chí Hào ngồi đã bị phá thành từng mảnh, người trong xe ngựa ômthành một đoàn, bách tính bên ngoài bao vây từng lớp.



May mà bọn họ còn chưa mất đi lý trí, biết rõ hậu quả nghiêm trọng khi đánh mệnh quan triều đình, nếu không Lâm Chí Hào sớm đã bị tháo ra thành tám miếng.



Đối mặt với dân chúng tay không tấc sắt, binh lính nha môn cũng không dám tùytiện ra tay, cộng thêm bọn họ cũng nghe nói những chuyện Lâm tri phủ làm, ngườicó lương tâm đều không muốn giúp người xấu làm điều ác, vì vậy chỉ làm hết phận sự trông coi ở bên ngoài, cam đoan Lâm Chí Hào không chết là được.



Tả Thiệu Khanh ngủ một giấc ngon lành, ở trên biển lung lay mấy ngày, đầu vừa dính gối liền ngủ.



Đợi y tỉnh lại, sắc trời bên ngoài sáng rõ, bên người không có thân ảnh Lục Tranh, y đứng dậy duỗi lưng, sờ lên cái bụng đói đến dẹp lép, quyết định trước khao bản thânmột bữa ăn phong phú lại nói sau.



Chờ y rửa mặt xong rời khỏi phòng, chỉ thấy người gác cổng Tào bang chạy bướcnhỏ đến, báo cáo nói: “Tam gia, bên ngoài có người tìm.”