Trọng Sinh Chi Nhất Phẩm Phu Nhân

Chương 209 :

Ngày đăng: 00:45 19/04/20


“Tả đại nhân bình an.” Người tới vừa thấy Tả Thiệu Khanh, lập tức đặt ly trà xuống đứng dậy vái chào.



Tả Thiệu Khanh đi dạo đến vị trí chủ vị ngồi xuống, lúc nay mới trưng ra vẻ mặt tươi cười nói: “Ngài là...?” Lão đầu này tới làm cái gì?



“Thảo dân Vương Húc, lần này may mắn là có Tả đại nhân và Lục công gia cứu tínhmạng ba phụ tử chúng tôi, đặc biệt đến cửa bái tạ.” Vương lão gia cả người mặc quần áo vải gai, tuy đã được sửa sang cẩn thận, nhưng vẫn khó giấu mệt mỏi và tìnhtrạng lão hóa trên mặt.



Tả Thiệu Khanh suy đoán, sau khi ông ta trở về Vương gia khẳng định rối loạn một trận, y cũng không tin người này có thể khoan hồng độ lượng đến mức tùy ý người khác ức hiếp thê tử và con trai mình, hai huynh đệ Vương gia này sợ là cục diện không chết không ngừng.



Y phải hay không nên trợ giúp người này một tay? Coi như là trả nhân tình cho Vương Chấn Hải.



“Hóa ra là Vương lão gia, ngưỡng mộ đã lâu ngưỡng mộ đã lâu.” Tả Thiệu Khanhcũng không xa lạ gì với Vương Húc, trong thư phòng của y còn có một chồng tư liệu về Vương gia, trong đó có giới thiệu vắn tắt về cuộc đời của Vương Húc.



Ông là người đầu tiên đến cửa cảm ơn, chỉ với điểm này, Tả Thiệu Khanh cảm thấy nhân duyên của người này sẽ không quá kém.



Vương Húc vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy quan viên trẻ tuổi như vậy, hơn nữa nghe nói thiếu niên này dĩ nhiên là phu nhân Trấn quốc công, nếu như không phải hết lần này đến lần khác xác nhận, ông cũng cảm thấy đất dưới chân mình không phải là Đại Ương.



Hai người hời hợt chào hỏi vài câu, Vương Húc chìm đắm trong thương trườngnhiều năm, bề ngoài cũng rất đẹp, lại không giống phú thương bình thường thô tục và gian trá, rất dễ dàng giành được thiện cảm của đối phương.



Chỉ là lúc này ông không có đồng nào trên người, không lấy đâu ra quà tặng, mang đến một đống trà còn là lấy ra từ trong tiệm của một người bạn cũ, cái này khiến cho ông rất không được tự nhiên.



“Ân cứu mạng của đại nhân, thảo dân khắc trong tâm khảm, ngày sau nếu là có chỗ nào cần dùng đến thảo dân, thảo dân nhất định ứng phó toàn lực.” Tả Thiệu Khanh có chút bất ngờ với tự tin của ông, theo lý thuyết, một nam nhân bỗng nhiên biết được chính mình đã không có gia nghiệp đã không có gia phú, khẳng định phải hụthẫng hậm hực một khoảng thời gian ngắn, nhưng từ trên người Vương Húc, y chẳng hề nhìn thấy mảy may chút nào phô trương thanh thế, cho dù ông mặc áo vải,cũng không thể khinh thường.



“Vương lão gia nói quá lời, Lục gia phụng mệnh chuẩn bị thành lập thủy sư, vốnchính là cùng hải tặc không đội trời chung, cứu các người cũng là việc thuộc bổn phận của hắn, chưa nói tới ân cứu mạng.”



Tả Thiệu Khanh cấp tốc ở trong lòng tính toán một lần, nếu Vương gia là Vương Húc đương gia, dựa vào ân tình của mình đối với ông, tương lai có chỗ nào yêu cầu giúp đỡ xác thực thuận tiện hơn rất nhiều.


Hắn miễn cưỡng tựa lưng vào ghế, không quá hứng thú hỏi: “Em muốn làm gì?”



“Thượng thư Công bộ không thể duy trì được bao lâu nữa đi? Kha thị lang bảo thủ,lại bài trừ đối lập, em cũng không muốn sau này bị một người như vậy đè nặng.”



“Em muốn vị trí kia?” Lục Tranh hiếm khi lộ ra bộ dáng ngạc nhiên như vậy.



Tả Thiệu Khanh lại lần nữa trợn trắng mắt nhìn hắn, vỗ mặt hắn chế nhạo nói: “Lục công gia phải hay không bị hải tặc đánh ngốc rồi? Ngài cảm thấy em có tư cách kia sao?”



Trước không nói tới tư cách và sự từng trải của y, tuổi tác này của y, dân chúng và quan viên Đại Ương có thể tiếp nhận Nhị phẩm Thượng thu mười bốn tuổi? Nằm mơ đấy à?



Lục Tranh thừa cơ đem tay của y cắn ở trong miệng, dùng đầu lưỡi liếm láp đầu ngón tay y: “Nếu như em thật sự muốn, cũng không thể không được.” Nếu như là vị trí Thượng thư của các bộ khác, vô luận hắn dùng cái gì đổi Chiến Viên Phong cũng sẽ không đồng ý, nhưng vị trí Thượng thư Công bộ, nói thật thật sự phí sức không thu được kết quả tốt, hắn vẫn luôn có biện pháp để cho Chiến Viên Phong thỏa hiệp.



Tả Thiệu Khanh biết hắn nói được thì làm được, từ lúc hắn dùng tất cả công lao quỳ gối trước mặt Thiên Phượng đế để đổi lấy một thánh chỉ tứ hôn khiến cho người trong thiên hạ ngạc nhiên không thôi, y liền biết, nam nhân này có thể vì y, làm đến mức bản thân không cách nào tưởng tượng được.



“Nhanh chóng xóa đi tính toán trong đầu anh. Anh dám cầm đến cho em, em cũng không dám nhận. Anh là muốn để cho tên tuổi anh hùng một đời của em hủy hoạitrong chốc lát sao?”



“Tên tuổi anh hùng của em không phải từ lúc gả cho bản công thì hủy rồi sao?” Hiệntại người trong thiên hạ bàn tán về Tả Thiệu Khanh, có mấy người là chân chính bội phục tài hoa của y?



Khóe miệng Tả Thiệu Khanh co rút: “Anh là muốn khiến cho em hối hận gả cho anh sao?”



Lục Tranh lạnh lùng phun ra hai chữ: “Nằm mơ.”



Tả Thiệu Khanh thật sự không biết chủ để là làm sao chuyển dời đến loại chủ để quái lạ này, y trở lại chuyện chính, nói tính toán của mình cho Lục Tranh biết, vị trí Thượng thư Công bộ y ngồi không được, nhưng y vẫn muốn giúp Lương Tề ngồi lên vị trí này.



“Hắn?” Ánh mắt Lục Tranh trở nên quái dị: “Ta cảm thấy em vẫn là nên tự mình hỏi ý kiến của hắn một chút lại đưa ra quyết định.”