Trọng Sinh Chi Nhất Phẩm Phu Nhân

Chương 64 :

Ngày đăng: 00:44 19/04/20


Edit+Beta: 明明



“Ngươi biết bơi lội?”



“Tiểu tử ở nông thôn nào không biết bơi?” Tả Thiệu Khanh tuy từ nhỏ tuân thủnghiêm ngặt lễ nghi, nhưng loại việc bơi lội này vẫn là vụng trộm học, trấn Vưu Khêcó mấy dòng sông sạch sẽ, vừa đến mùa hè chính là thiên đường của đám đàn ôngcon trai bọn họ.



Cho đến một lần bơi lội trở về phủ bị Tiết thị dùng danh “ham chơi lười biếng” đánhcho một trận, y mới không dám xuống nước, hiện tại ngẫm lại, một lần kia nhất định là Tiểu Lục Tử bí mật báo cáo.



Lục Tranh đặt chén rượu xuống, hai tay mở ra khoác lên bờ hồ, nhìn Tả Thiệu Khanh giống như con cá nhỏ vui sướng lăn qua lăn lại bơi lội trong nước, vậy mà cũng cóthể cảm nhận được một chút tình cảm vui sướng.



Lần đầu tiên trong đời, hắn bởi vì cảm xúc của người khác mà chập chờn.



Tả Thiệu Khanh chỉ cảm thấy bản thân tại thời khắc này đã thoát ly thế giới, đã không có cừu hận ăn mòn, đã không có lý tưởng đè nặng, cả người nhẹ nhàng không thể tưởng tượng nổi.



Y bơi lẻn đến bên người Lục Tranh, từ trong nước ló đầu ra, mở to đôi mắt trong vắt sáng như trăng nhìn hắn cười: “Lục gia uống là rượu gì? Có thể thưởng vãn sinh một ngụm không?”



Không đợi Lục Tranh đồng ý, tay của y đã vươn về phía bầu rượu, sau đó cầm lấy cáichén duy nhất trên mặt đất rót một ly rượu ngửa đầu uống xuống.



Mùi rượu cay nồng từ miệng trượt xuống yết hầu, một đường đốt tới trong dạ dày, Tả Thiệu Khanh thè lưỡi, nhịn không được lại rót một ly.



Lục Tranh không ngăn cản, hoặc là nói, tâm tư của hắn căn bản không ở trên rượu,chỉ là híp mắt thưởng thức cảnh đẹp trước mắt này.



Tả Thiệu Khanh quần áo không cởi, ướt sũng dán ở trên người, mặc dù có chút dày, nhưng vẫn là phác họa ra cái eo nhỏ bờ mông nhìn một phát là thấy hết.



Gương mặt y hồng nhuận phơn phớt, ánh mắt linh động, tư thế ngửa đầu uốngrượu lại hơi lộ ra bộ dáng phóng khoáng, cái cổ nhỏ trắng nõn giương lên cao cao,khiến cho Lục Tranh nhớ tới một loài chim đã từng thấy, thuần trắng.


“Ưm…” Tả Thiệu Khanh kéo căng hai chân thoải mái kêu to một tiếng, cong eo thânthể dựa sát vào Lục Tranh.



“Không phải thà chết chứ không chịu khuất phục sao?” Lục Tranh rút tay ra, nhìn chằm chằm bạch trọc ở lòng bàn tay dừng một chút, sau đó đột nhiên đứng dậy, để lại Tả Thiệu Khanh mắt phượng mê màng còn nằm thẳng đờ ở trên mặt đất.



Tả Thiệu Khanh đầu óc oanh nổ tung, y trở mình, nằm rạp trên mặt đất,hai tay bụm mặt, ngay cả hô hấp cũng bị kìm nén, hận không thể đào cái động chui vào.



Quá mất mặt rồi, y vậy mà sắc dục công tâm, ngay cả một chút tự chủ ấy cũng không có, còn không biết Lục công gia sẽ thấy y nhue thế nào.



Trên mông bị người vỗ một cái, sau đó nghe thấy thanh âm thuần hậu của Lục Tranh: “Còn chưa trở lại bình thường? Thể chất quả nhiên quá kém.”



Tả Thiệu Khanh oán thầm, thân thể này chỉ là tuổi còn quá trẻ mà thôi. Y toàn thân lạnh run, áo lót lạnh buốt dán ở trên người mang đi tia độ ấm cuối cùng.



Lục Tranh nhìn phần lưng y run run, lần nữa ném người vào trong ao, ra lệnh: “Ở lạitrong nước.”



Tả Thiệu Khanh lặn ở dưới nước, trong tai giống như nghe thấy thanh âm của Lục Tranh: “Ẩn Nhất, đi kiếm một bộ quần áo sạch sẽ đến, phải mới.”



“Ào ào…” Tả Thiệu Khanh mang theo giọng nghẹn ngào đáng thương nhìn về phía Lục Tranh rất muốn hỏi đối phương, chẳng lẽ ngài chu công chi lễ còn phải có người xem sao?



Lục Tranh đã thay một bộ quần áo khô ráo, áo mũ chỉnh tề đứng ở giữa phòng,chống lại biểu tình vừa thẹn vừa giận của Tả Thiệu Khanh, rất không phúc hậu nở nụcười.



Tuy hắn rất muốn cho Tả Thiệu Khanh biết, Ẩn Nhất thứ không nên thấy tuyệt đối sẽ không liếc mắt nhìn, nhưng hắn dường như không cần phải nói cho thư sinh mới vừa rồi lá gan còn rất lớn này biết.



Đã qua một khắc, Ẩn Nhất trở về, bay nhanh buông quần áo xuống liền trong chớpmắt lui ra ngoài, lúc này đây hắn ta cũng không núp trong bóng tối, mà là quangminh chính đại từ cửa chính đi ra, điều này cũng làm cho Tả Thiệu Khanh nhẹnhàng thở ra.



Y cũng không muốn lát nữa thay quần áo còn phải lộ ra ở trước mặt người xa lạ.