Trọng Sinh Chi Nhất Phẩm Phu Nhân

Chương 65 :

Ngày đăng: 00:44 19/04/20


Đợi Tả Thiệu Khanh thay một bộ quần áo sạch sẽ thoải mái, rốt cục có thể thở ra mộthơi, y vuốt vẻ trường bào trên người bộ đồ này được làm từ chất liệu gấm, khôngtính có bao nhiêu đẹp đẽ quý giá, nhưng thắng ở chỗ là rất bền, kiểu dáng đơn giản,ống tay áo và vạt áo thêu một vòng hoa văn mây.



Lục Tranh đem áo choàng màu đỏ tươi khoác lên đầu vai y, buộc xong thắt lưng mớinói: “Quá gầy, toàn thân cũng không có hai lạng thịt, cấn tay, lại nhiều thêm mộtchút thịt.”



Tả Thiệu Khanh đem áo choàng rõ ràng quá dài này nhấc lên, trong lòng quyết định, bắt đầu từ ngày mai, trên bàn cơm của y có thịt, mỗi bữa phải ăn mặn.



“Đầu cũng quá thấp, lại cao thêm chút nữa.” Lục Tranh vuốt tóc y nói.



Tả Thiệu Khanh hít một hơi thật dài: “Vãn sinh năm nay mới 14 tuổi.” Đúng là lúc thân thể trưởng thành, tương lai nhất định còn sẽ lớn lên. Tuy cuối cùng cũng chỉ có thể cao đến cằm Lục Tranh, nhưng có thể phù hợp với yêu cầu của Lục công gia đi?



Đuôi lông mày Lục Tranh nhướng lên,từ chối cho ý kiến, ném khăn lên đầu y, dùng giọng điệu ra lệnh nói: “Đem tóc lau khô. Thân thể yếu như vậy vẫn là cẩn thận coichừng đừng để bị lạnh.”



Không chính thức ôm qua liền không biết thân thể người trước mắt này có baonhiêu mỏng manh, không chính thức sờ qua liền không biết làn da người này có baonhiêu non mịn, Lục Tranh lúc ra tay phải mười hai vạn phần cẩn thận, sợ vừa dùnglực liền làm hư y.



Chỉ là hôn hôn sờ sờ còn như thế, nếu thật muốn viên phòng, sợ là phải cận thẩnnuôi một thời gian ngắn mới được.



Tả Thiệu Khanh lòng có bất mãn, thể chất của y trải qua mấy tháng này đã cố gắng cải biến rất nhiều, hiện tại mấy tên côn đồ bình thường cũng không phải là đối thủ của y, nào có yếu như Lục Tranh nói?



Nếu y biết ý định của Lục Tranh là nuôi cho y mập mạp mới hạ thủ, liền không có tâm tư so đo những thứ này.



Y còn đang xoắn xuýt định lực cường đại của Lục công gia, rõ ràng vừa rồi y đã cảm thấy đối phương dục vọng dâng trào, nhưng đối phương dĩ nhiên liền kiên định dừng lại như vậy, hơn nữa trong thời gian ngắn khôi phục bình thường.



Là y mị lực không đủ hay là Lục công gia lực khống chế quá mạnh mẽ? Dùng lý giảicủa Tả Thiệu Khanh đối với nam nhân, trạng thái này của Lục Tranh thật sự không phù hợp với bản tính của nam nhân.



Kết luận này khiến cho Tả Thiệu Khanh chịu đả kích, trước đó bởi vì sắc dụ thànhcông mà vui sướng cũng lập tức bị tiêu diệt không còn một mảnh.


Lục Tranh lông mày nhíu chặt: “Không vui? Tại sao lại vừa cười vừa khóc?”



Y khóc sao? Tả Thiệu Khanh ngơ ngác đưa tay sờ lên đôi má, quả nhiên đầu ngón tay đụng phải chất lỏng lạnh buốt, y mở trừng hai mắt, có chút hoang mang: Y làm sao lại khóc? Như thế nào sẽ khóc?



Lần trước chảy nước mắt là khi nào? Là mấy năm đầu đi vào Giang phủ?



Vẫn còn nhớ rõ lúc biết vận mệnh của mình chỉ là đá lót chân cho Tả Thiệu Yến, y đã khóc, từng cầu xin, từng náo loạn, nhưng kết cục cuối cùng ngày mồng một tháng năm không phải dùng thất bại để kết thúc.



Y cuối cùng cũng không thể bởi vì nước mắt khiến cho nam nhân kia mềm lòng, không thể đi ra khỏi viện tử u tĩnh kia, mãi cho đến khi y bởi vì dùng dược lung tung tẩu hỏa nhập ma, công lực bỗng nhiên tăng mạnh.



Hình như bắt đầu từ năm thứ hai, y dù cho thương tâm cũng không để cho một giọtnước mắt chảy ra, từ đó về sau, y học được nhẫn nại, mặc dù trong lòng vừa hận vừatổn thương, cũng không mất dù chỉ một giọt nước mắt, vật không có tác dụng rơi đểlàm gì?



Nhưng bây giờ, y vậy mà bởi vì một chút cảm động ở trong lòng liền rơi nước mắt, này thật sự là… mềm yếu.



Một bóng râm rủ xuống, lúc Tả Thiệu Khanh còn chưa kịp phản ứng, Lục Tranh làm ra một động tác khiến cho chính hắn cũng không thể lý giải.



Bờ môi đụng phải khóe mắt ướt át, Lục Tranh dùng đầu lưỡi liếm, mặn, hắn tự tay lau khô nước mắt trên mặt Tả Thiệu Khanh, mặt lạnh lùng hỏi: “Vì cái gì khóc?”



Tả Thiệu Khanh đỏ mặt xấu hổ, đại nam nhân hai mươi mấy tuổi vậy mà bởi vì một chút việc nhỏ liền rơi nước mắt, cái này so vơi việc xảy ra ở trong phòng lúc trước còn làm cho người bối rối hơn, y thấp giọng trả lời: “Không có, chính là vui vẻ.”



“Vui vẻ?” Lục Tranh vốn là nghi hoặc, sau đó không biết nghĩ tới điều gì, ánh mắtbỗng dưng trở nên dịu dàng, hắn vươn tay về phía Tả Thiệu Khanh: “Đi nhanh đi,thư sinh chính là thư sinh, đa sầu đa cảm.”



Tả Thiệu Khanh không chút do dự đặt tay vào, hai bàn tay một lớn một nhỏ cùng một chỗ nắm chặt, một thô ráp, một tinh tế, lại đặc biệt hài hòa.



Cho dù không có bất kì thề non hẹn biển gì, Tả Thiệu Khanh cũng biết, đời này namnhân này là thuộc về mình, dịu dàng của hắn, bá đạo của hắn cũng chỉ có thể thuộc về mình.