Trọng Sinh Chi Nhất Phẩm Phu Nhân

Chương 67 :

Ngày đăng: 00:44 19/04/20


Sau bữa cơm, Tả Thiệu Khanh rốt cục ở phòng thu chi tìm được Tả Uẩn Dương, ông đang một bên lật sổ sách một bên đem bàn tính gãy ba ba, bên tay phải đã chồng lên một chồng sổ sách, hiển nhiên chính là thành quả của buổi chiều nay.



Tả Thiệu Khanh không nghĩ tới Tả Uẩn Dương nghiêm túc là bộ dáng này, vẻ mặt nghiêm túc, bờ môi nhếch, hai đầu lông mày hơi nhíu lại tạo thành một cái khe rãnh, chuyên chú đến nổi y vào cửa cũng không có phát hiện.



Đợi nhìn thấy sổ sách trong tay của ông lật đến tờ cuối cùng, Tả Uẩn Dương dùng bút ở trên một tờ giấy khác viết xuống một hàng chữ nhỏ, Tả Thiệu Khanh mới lêntiếng trêu chọc: “Nhị thúc bình thường bận rộn cũng là quên ăn quên ngủ như vậy sao?”



Tả Uẩn Dương kinh ngạc ngẩng đầu lên, lập tức cười híp mắt, để cây viết trong tay xuống đứng lên nói: “Thiệu Khanh như thế nào lại đến?”



“Tự nhiên là đến tìm Nhị thúc, chưa quen cuộc sống ở chỗ này, ngay cả buổi tối cũng không thấy Nhị thúc, cháu sợ ngài bị người lừa đi.”



“Ha ha…” Tả Uẩn Dương vỗ đầu, nhìn sắc trời ở bên ngoài, mới giật mình bản thân quá mức chuyên chú ngay cả thời gian cũng quên.



Ông thấy trái phải không có người, đi đến trước mặt Tả Thiệu Khanh nhỏ giọng nói: “Lục công gia có thể ủy thác nhiệm vụ quan trọng, Nhị thúc há có thể không chịu khó một chút? Chỉ có điều nói, Tào bang này không hổ là chấp chưởng thủy vận nhiều năm, doanh thu mỗi ngày, chậc chậc...Nhị thúc nhìn xem cũng đỏ mắt.”



Tả Thiệu Khanh thấy môi ông khô ráo, liền biết ông từ trưa đến giờ sợ là ngay cả một ngụm nước cũng không uống, vội vàng rót cho ông chén trà: “Cái này cháu ngược lại là có chút hiểu, Tào bang này năm phần lợi nhuận là phải nộp lên triều đình, chỉ có điều hai ba phần là hiếu kính thượng cấp, sợ là chân chính có thể dùng ở trên người mình không nhiều lắm.”



Tả Uẩn Dương hướng y chớp mắt: “Thiệu Khanh hiểu được thật không ít, nếu như ngày nào đó không muốn làm quan, không bằng cùng Nhị thúc làm buôn bán?”



Tả Thiệu Khanh đồng dạng hướng ông nháy mắt: “Nhị thúc cho rằng, làm quan lợi nhuận sẽ ít sao?”



Ba năm làm tri phủ trong sạch có được mười vạn quan tiền, cái này tuyệt đối không phải là nói đùa.



*Ba năm làm tri phủ trong sạch, có được mười vạn quan tiền” – Nguyên văn: tam niên thanh tri phủ, thập vạn tuyết hoa ngân: ý mỉa mai những tri phủ bề ngoài làm quan trong sạch, trong ba năm lại âm thầm tham ô. Đã vậy còn khiến mọi người phải khen ngợi.




Vú Liễu nhìn cả người y đều sáng ngời, trong lòng không biết vừa mừng vừa lo, chỉ có thể thăm dò nhắc nhở một câu: “Lục công gia thân phận cao quý, chúng ta may mắn trèo lên là chuyện tốt, nhưng cũng không nên quá giới hạn.”



Giống hôm nay hai nam nhân như vậy cùng ở một phòng nửa buổi, đổi lại là chỗ khác, bị người có ý biết còn không biết trình bày làm sao.



Vú Liễu dù sao cũng lớn tuổi, chuyện nghe nói qua cũng nhiều, có một số việc khó tránh khỏi liền hướng về chỗ không tốt nghĩ.



La Tiểu Lục không nghĩ nhiều như vậy, chỉ là hoan hô nói: “Vậy chính là nói, chúng ta cũng có thể ngồi trên thuyền Tào bang? Thật là uy phong.”



Vú Liễu bất ngờ bùng nổ mắng nó: “Lại uy phong cũng không phải ngươi, đợi tương lai gia của chúng ta đậu trạng nguyên, cưỡi ngựa dạo phố uy phong không bằng cái này sao?”



La Tiểu Lục thè lưỡi, chẳng lẽ muốn nó nói nó căn bản chưa từng nghĩ Tam gia có thể thi đậu trạng nguyên sao? Lời này nói ra, nó sợ là không có quả ngon để ăn.



Chỉ có điều, sau khi Tả Thiệu Khanh trúng trạng nguyên, nó với tư cách là gã sai vặtthiếp thân tình cảnh liền nước lên thì thuyền lên, liền quyết định từ hôm nay trở đi,mỗi ngày học vú Liễu thắp ba cây nhang, cầu thần bái phật nguyện Tam gia đậu caotrung.



“Được rồi, đừng làm rộn, hôm nay sớm đi nghỉ ngơi, ngày mai liền xuất phát.” Tả Thiệu Khanh đuổi hai người đi, nằm vật xuống giường, trong đầu một lần nữa nhớ lại chuyện xảy ra ngày hôm nay, càng nghĩ càng không ngủ được, đầy trong đầu đều là thân ảnh của Lục Tranh.



Kinh đô là nơi thị phi, y muốn thừa dịp đoạn đường này đem tâm ý của Lục Tranh xác định, phòng người không bằng tự mình làm cho kiên cố, chỉ có Lục Tranh tâm ý đủ kiên định, còn sợ những bọn đạo chích quỷ mị kia làm gì sao?



Về phần tương lai có thể gặp phiền toái, y hiện tại cũng không nghĩ nhiều, binh đến tướng chắn, nước đến đất chặn, có phiền toái ném cho Lục công gia là được, chỉ ngoại trừ Tưởng Hằng Châu khiến cho y luôn đề phòng...



Tả Thiệu Khanh thở dài, y hiện tại ngược lại là hy vọng sớm chút gặp hắn ta, sớm chút hiểu rõ hắn ta cùng Lục Tranh phải hay không trong khoảng thời gian đó liền có sâu xa cũng liền sớm làm ra đối sách, cố nhân cái gì cũng không biết mới là đáng sợ nhất.