Trọng Sinh Chi Nhất Phẩm Phu Nhân

Chương 68 :

Ngày đăng: 00:44 19/04/20


Với tư cách là một thí sinh vào kinh thi cử, Tả Thiệu Khanh cũng không để cho mình biểu hiện quá mức dị thường, từ sau khi lên thuyền Tào bang, ngược lại là có hơn phân nửa thời gian đều ở trong phòng, cầm sách nghiên cứu.



Học thức của y không tính đạt trình độ cao nhất, đơn giản là chiếm được kinhnghiệm nhiều năm của kiếp trước cùng với thuận tiện chiếm được đề thi trước đómà thôi.



Chỉ là hôm nay rất nhiều chuyện đều thay đổi, y không quá xác định chuyện chính mình biết phải hay không cũng đi theo hướng thay đổi.



Thực tế bọn họ ở vịnh Tam Hiệp đụng phải thuyền chở khách đang bị hải tặc vòng vây hai vòng, Tả Thiệu Khanh càng thêm xác định: Cuộc sống của y thật sự không giống với lúc trước.



Vịnh Tam Hiệp được xưng có chín khúc mười tám ngoặt, đường sông uốn lượn, nước sông có chỗ rất cạn, có chỗ rất sâu, hai bờ sông là núi non trùng điệp, bóng rừng xanh um tươi tốt, là đường sông hiểm địa nhất.



Tục truyền bốn phía trên núi đều có sơn trại giặc cướp, chỉ bởi vì địa hình phức tạp, quan phủ mấy lần mang binh đi nhưng ngay cả hang ổ đối phương cũng không tìm được, bởi vậy hàng năm vẫn có không ít thuyền sẽ ở chỗ này gặp tai kiếp.



Tào bang ngày thường ngoại trừ thương thuyền mậu dịch qua lại cũng sẽ có đội tàu tuần tra, chỉ có điều cũng không thể nào một ngày mười hai canh giờ đều nhìn chằm chằm chỗ này, lúc này mới khiến đối phương có cơ hội thừa dịp.



Cho nên, lúc mọi người Tào bang nhìn thấy ở trong phạm vị thế lực của mình cóngười đoạt việc làm ăn, đồng loạt cầm lấy vũ khí, nói cũng không nói liền nhảy xuống nước.



Tả Thiệu Khanh nhìn những nam nhân thoải mái bơi lội ở trong nước, nhịn không được rùng mình một cái, hiện tại còn chưa vào xuân, nước sông tuy không kết băng nhưng vẫn là rất lạnh.



“Lục gia, bọn họ làm việc đều là như vậy…như vậy không kiêng nể gì cả hay sao?”



Dương Dịch đứng ở bên cạnh hai người, sau khi nghe được bĩu môi phản bác: “Mộtchút chuyện nhỏ, còn cần xin chỉ thị bang chủ hay sao?”



Khách quan tại quân đội chính quy, Tào bang xác thực là không tổ chức không kỉluật, loại nửa đường gặp hải tặc này không thể buông tha, đều là trực tiếp cầm vũ khí lên sân khấu.


Được cứu tổng cộng có hai chiếc thuyền, đều là chở học sinh lên kinh dự thi, người Tào bang vừa rồi đều xem qua tài vật bốn phía, xác định không có chất béo có thể kiếm mới hậm hực trở về.



Cũng không lâu lắm, một đám thiếu niên thanh niên hào hoa phong nhã tới đáp tạ,đầu lĩnh kia ngay cả Tả Thiệu Khanh nhìn cũng không khỏi ngẩn người.



Tuổi tác của thiếu niên kia cùng Khúc Trường Thanh xấp xỉ, bộ dạng mười sáu mười bảy tuổi, mặc một thân áo vải trắng trăng non vừa người, bên ngoài khoác một tấm áo choàng, mặt mày trong sáng, dáng người cao ngất, phong độ tư thái siêu quần xuất chúng, đúng là một mỹ thiếu niên tuấn tú.



Tả Thiệu Khanh chú ý tới, người hai thuyền này đều ngầm để hắn ta cầm đầu, lập tức đối với thân phận của hắn ta nổi lên tò mò, chỉ có điều, y tò mò không có duy trì được bao lâu, bởi vì Khúc Trường Thanh bên người đã hướng về phía kia hô lên: “Hằng Châu huynh, mau tới đây.”



Tả Thiệu Khanh toàn thân xiết chặc, ánh mắt hiện lên một tia sáng sắc bén, thiếu niên kinh tài tuyệt diễm kia dĩ nhiên là Tưởng Hằng Châu người mà y vẫn luôn lấy làm tình địch? Trạng nguyên lang thi khoa cử năm nay?



Dĩ nhiên là một thiếu niên tướng mạo phi phàm tuấn duật, nếu y là Lục Tranh, sợcũng sẽ đối với hắn ta có vài phần kính trọng?



Tả Thiệu Khanh ý tưởng đột phát, có phải hay không ở kiếp trước Lục Tranh cũng như vậy ở giữa đường cứu được người hai chiếc thuyền này, tiến tới nhận thức Tưởng Hằng Châu, vừa gặp đã thương, từ nay về sau không thể tự kềm chế?



Y không có tâm tình đi quản những học sinh kia, quay người khẩn trưởng nhìn chằm chằm Lục Tranh, y thừa nhận y sợ hãi, tình cảm là một trong những thứ không hề có lý do để giải thích, nói không chừng Lục Tranh chính là thích người như vậy?



Tả Thiệu Khanh khẩn trương trong lòng bàn tay đổ mồ hôi, toàn thân lạnh như băng, y rất muốn, rất muốn đi nắm tay Lục Tranh, rất muốn tựa ở trên lồng ngực ấm áp của hắn, dùng hành động chứng mình, kiếp này đã không giống với kiếp trước, nam nhân này là của mình.



Lục Tranh nhìn ra dị trạng của y, thò tay sờ lên trán y, vậy mà sờ được mồ hôi lạnh buốt, cau mày hỏi: “Chuyện gì xảy ra? Nhưng là nhiễm phong hàn?”



Tả Thiệu Khanh đè lại bàn tay của hắn, từ trong bàn tay của hắn hấp thu ấm áp, khuôn mặt nhỏ nhắn lắc đầu: “Không có gì đáng ngại, có thể là gió thổi hơi lớn.”



Lục Tranh cũng không tâm tình đi quản lời nói cảm ơn của những học sinh kia, lôi kéo cánh tay của Tả Thiệu Khanh đem người đi vào trong khoang thuyền, để lại một đám học sinh ngạc nhiên cùng với Khúc Trường Thanh ngạc nhiên nghi ngờ.