Trọng Sinh Chi Phế Tài Phấn Đấu
Chương 13 : Đàm thu minh (2)
Ngày đăng: 08:52 19/04/20
Ngay ngày đầu tiên đi làm Đàm Thu Minh liền gặp phải khiêu khích, nhưng y căn bản không thể phát uy, bởi vì người khiêu khích y chính là chủ nhân của biệt thự.
Tưởng Mộc Cận nhìn Tưởng Mộc Mộc khúm núm trốn tránh tên bảo an mới kia, bộ dáng giống như ăn trộm, rất không cao hứng! Rõ ràng hắn mới là đại thiếu gia, tại sao phải sợ tên bảo an mới Đàm Thu Minh kia chứ.
Bộ dạng Đàm Thu Minh rất đẹp mắt, tóc dài tới vai càng làm y xinh đẹp vô cùng, mặc đồng phục bảo an, khiến xương cốt khỏe mạnh của y lộ ra anh khí đặc hữu của nam tử! Da thịt mềm mại trắng như tuyết, dưới khóe mắt trái có một nốt ruồi son, thật sự là một mỹ nam tử khó có được, mỹ nam tử như vậy ở học viện hoàng gia cũng vô cùng hiếm thấy.
Tưởng Mộc Mộc liếc nhìn Đàm Thu Minh một cái, y vẫn giống như trước, vẫn khiến người ta không thể dời mắt được!
Hiện tại Đàm Thu Minh vẫn là bộ dạng của thanh niên, nốt ruồi son kia cũng chưa có vì làm nhiệm vụ mà bị gạt bỏ biến thành một vết sẹo nho nhỏ đột hiển khí phách, hiện giờ mặc dù trong xương cốt y có cỗ cứng rắn, nhưng nhìn chung cũng có chút âm nhu.
Cặp mắt kia vẫn bình tĩnh nhu hòa như vậy, cũng không có cái loại lạnh như băng lúc giết hắn, nếu như Tưởng Mộc Mộc không trải qua một đời, như vậy đời này khẳng định hắn cũng sẽ bại trong tay Đàm Thu Minh, bởi vì đôi mắt kia của Đàm Thu Minh đã sớm hấp dẫn hắn, phảng phất như có thể làm tâm người khác ấm áp, Tưởng Mộc Mộc chính là không hiểu, tại sao vẻ ngoài của Đàm Thu Minh lại khác biệt lớn với thực tế như vậy?
Xem ra, Đàm Thu Minh mà hắn nhìn thấy mười năm qua cũng chỉ là mặt ngoài của y, không hề khác với bộ dạng hiện giờ.
Tưởng Mộc Cận nhìn ánh mắt Tưởng Mộc Mộc đột nhiên dời lên trên người Đàm Thu Minh, cho là hắn bị bộ dạng xinh đẹp kia hấp dẫn, nhíu mày một cái, cũng không dám nổi giận, theo bản năng thốt ra: “Không phải ca ca ghét hắn sao?”
Tưởng Mộc Mộc mê mang nháy mắt một cái, nhìn Tưởng Mộc Cận, kinh ngạc nói: “Em, làm sao em biết?”
Tưởng Mộc Cận vừa nghe, trong lòng nở hoa, bất mãn vừa nãy tan thành mây khói, lộ ra ánh mắt giảo hoạt: “Vậy ca ca có muốn chỉnh hắn không?”
“Làm sao chỉnh?” Tưởng Mộc Mộc cũng hiếu kỳ, nói hắn không tức giận Đàm Thu Minh đó là không thể nào, hắn đi theo y mười năm, vì y mà thay đổi nhiều như vậy, quay đầu lại phát hiện dường như hết thảy đều là một âm mưu, có thể nào không tức giận? Hiện tại có cơ hội hảo hảo chỉnh y, còn có đệ đệ cho hắn chỗ dựa, hắn nhất thời tinh thần tỉnh táo.
Không có năng lực giết ngươi, chỉnh ngươi cũng có thể đi!
“Xem em này!” Tưởng Mộc Cận nhìn gương mặt của y liền sinh ra bất mãn, nếu như không có xem phần tài liệu kia, có lẽ cậu thật đúng là nhìn không ra hiện giờ Đàm Thu Minh đang ngụy trang, rõ ràng là một người có tâm tư rất sâu, giữ lại cũng là một tai họa.
Cầm trong tay một ly nước, từ từ đến gần Đàm Thu Minh, ngoan lệ nói: “Anh chính là Đàm Thu Minh?”
Cậu ta vốn là không hề để ý đến Tưởng Mộc Mộc, cũng biết hắn dựa vào quan hệ để tiến vào học viện này giống mình.
Nhưng Tưởng Mộc Mộc cùng cậu ta không giống nhau, Tưởng Mộc Mộc rất cố gắng học tập, lại không có gì tiến bộ, cậu ta mới cảm thấy mình không có hy vọng, thế nhưng hiện giờ trên người Tưởng Mộc Mộc giống như đột nhiên xuất hiện kỳ tích, hoặc là Tưởng Mộc Mộc kỳ thật vẫn luôn thâm tàng bất lộ, hiện giờ mới phát uy, tóm lại đến cuối cùng, cậu ta liền nghĩ để cho Tưởng Mộc Mộc giúp cậu ta ôn tập.
Tưởng Mộc Mộc nhìn vẻ mặt chân thành của cậu ta, cảm thấy buồn cười!
Thật ra thì đời trước hắn vẫn luôn nghe được tin về Hắc Mập Mạp, cuối cùng cậu ta không học tiếp ở học viện hoàng gia, mà là tiếp tục sống ở hắc bang, năm năm, thành hắc bang lão đại của C thị, lũng đoạn cả một vùng hắc bang phụ cận, thật ra cậu ta rất có thực lực, nếu chỉ dựa vào so tài trên lôi đài, thì cậu ta có thể lấy được chín phần mười điểm trở lên, cùng học sinh đứng đầu ban không phân cao thấp, nhưng chính là điểm thi kiến thức của cậu ta quá kém, cho tới bây giờ đều là không đủ một trăm điểm, thế này mới khiến cho cậu ta ở trong trường học không ngóc đầu lên được, lại còn bị người giễu cợt cậu ta đầu óc ngu si tứ chi phát triển!
Có lẽ cùng cậu ta kết giao cũng không sao, Tưởng Mộc Mộc cười nói: “Được!”
Cùng đám người Đàm Thu Minh ra ngoài cái gì cũng không học được, chính hắn lại học được một thứ: hậu thuẫn!
Có hậu thuẫn, làm chuyện gì cũng sẽ dễ dàng hơn nhiều, Tưởng Mộc Mộc muốn thay đổi mình, kết giao thêm vài bằng hữu cũng là có thể ……
Sau khi Đàm Thu Minh bị Tưởng Mộc Cận hắt một ly nước lạnh, mặt trướng đến đỏ bừng, đã bao giờ y phải chịu qua uất ức thế này đâu, dù gì y cũng là đệ tử thân truyền của Tô Lập Nguyên, vậy mà Tưởng Mộc Cận không cho một chút mặt mũi nào.
Y tức giận, nhưng lại không dám nổi giận, bởi vì chính y cứng rắn muốn tới nơi này.
Người chung quanh vốn là muốn an ủi y, nhưng thấy y một thân lãnh khí bắn ra bốn phía, không ai dám đến gần!
Đàm Thu Minh đi một chuyến đến phòng vệ sinh, sau khi trở lại phảng phất như cái gì cũng không có phát sinh, khôi phục dáng vẻ ôn nhuận như ngọc. Tựa như một thân lãnh khí mới nãy chỉ là ảo giác!
END 13
P/s: anh Cẩn còn hiền quá, gặp ta là ta úp nguyên chậu nước rửa chén lên đầu thằng cha Minh luôn (▼皿▼#)