Trọng Sinh Chi Phế Tài Phấn Đấu

Chương 14 : Ký túc xá

Ngày đăng: 08:52 19/04/20


Tưởng Mộc Mộc cùng Hắc Mập Mạp làm quen chưa được mấy ngày, hai người đã là bạn tốt.



Mới đầu, Tưởng Mộc Mộc cũng không có phát hiện, Hắc Mập Mạp lại là người sảng khoái như vậy, mặc dù bộ dạng có chút đen, có chút tráng kiện, nhưng cũng là người hào sảng, hơn nữa, Tưởng Mộc Mộc cảm thấy cậu ta là một bằng hữu đáng giá để kết thân.



Ít nhất, cậu ta cũng không giống những người đi theo Đàm Thu Minh đời trước luôn khinh bỉ hắn, chỉ vì hắn yếu ớt liền xem thường hắn.



Lời nói của Hắc Mập Mạp luôn mang theo chút đạo nghĩa của hắc đạo, nhưng như vậy Tưởng Mộc Mộc lại càng cảm thấy cậu ta là yêu ghét rõ ràng!



Ai tốt với cậu ta, cậu ta sẽ báo đáp, không cần biết người kia mang theo mục đích gì, ai đả thương cậu ta, cậu ta sẽ báo thù, ngay cả thương lượng một đường sống cũng không cho.



Cậu ta không phải loại người anh hùng hiệp nghĩa, sẽ không vô duyên vô cớ đi đồng tình hoặc bố thí người khác, cậu ta biết mình đang làm gì, muốn làm gì, xúc động xông lên đầu, thì sẽ không để ý gì cả, càng không để ý tới việc mình làm là tốt hay xấu.



Nhưng làm người ta đau đầu chính là, kiến thức của cậu ta thật sự không ổn chút nào, lại càng khó dạy hơn!



Muốn cậu ta nghiêm túc xem xong một đề bài, cậu ta cũng chậm hơn mấy phút so với Tưởng Mộc Mộc.



Hắc Mập Mạp nhụt chí gục xuống bàn: “Không được …… Mộc Mộc, tớ căn bản là không xem nổi!”



Cậu có thể dựa vào thân thể mình luyện tập dị năng, nhưng lại không thể dựa vào trí nhớ nghiên cứu dị năng, nhiều thứ lung tung lộn xộn như vậy, hiện giờ ngay cả phân loại dị năng cũng bị lẫn lộn, thậm chí cậu bắt đầu hoài nghi mình có phải dị năng giả hay không.



“Vậy cũng tốt!!” Tưởng Mộc Mộc cũng không muốn dài dòng với cậu nữa, kỳ thật đến tột cùng là năng lực giảng giải của mình không tốt, hay là Hắc Mập Mạp thật sự không hiểu, rõ ràng hắn dựa theo phương pháp Mộc Cận dạy hắn để dạy Hắc Mập Mạp mà.



Dù sao thì dạy cậu ta cũng thật mệt mỏi, hắn sửa soạn lại một chút, chính mình mấy ngày nay cũng rất mệt rồi, không quan tâm Hắc Mập Mạp nữa. Nhưng là…



“Không được!” Hắc Mập Mạp kiên quyết nói: “Tớ tuyệt đối không thể để ông già đó xem thường tớ, tớ mới không làm cái nguyên lão đời thứ tư gì đó đâu! Mộc Mộc, chúng ta tiếp tục, à …… mới nãy nói đến chỗ nào nhỉ …… dị năng không khí, đúng rồi, thuộc tính không khí …… cái gì mà quy hồi chu kỳ 68 ngày, thế nào, cái chiêu thức đó lợi hại không?”
Tưởng Mộc Cận luyến tiếc Tưởng Mộc Mộc chịu khổ, nếu hắn dọn vào ở ký túc xá, mình cũng đi theo giúp đỡ, ngay cả người giúp việc cũng chuẩn bị tốt rồi, cuối cùng vẫn là Tưởng Mộc Mộc cự tuyệt, Tưởng Mộc Cận cũng rất nhanh đồng ý, lý do là Tưởng Mộc Mộc sẽ xuống bếp.



Cậu vui vẻ ăn đồ ăn ca ca làm, mỗi bữa đều ăn đến không còn một mảnh.



Tưởng Mộc Mộc vốn là cũng không xuống bếp, chẳng qua là đời trước đi theo Đàm Thu Minh bôn ba bên ngoài, có lúc Đàm Thu Minh bận rộn ngay cả cơm cũng không ăn, về đến nhà cái bụng đã kêu thầm thì, bên cạnh lại không có ai biết nấu ăn, nên hắn mới chạy đi học.



May mắn, nấu ăn cũng không khó học, hắn cũng không ngại khổ, không quá ba tháng, những món bình thường đều có thể làm, lại trải qua mấy năm mài dũa rèn luyện, trù nghệ của hắn có thể sánh với đương kim đầu bếp luôn rồi.



Có lúc, Đàm Thu Minh vì muốn ăn thức ăn hắn làm nên mới về nhà, khi đó Tưởng Mộc Mộc cao hứng thật lâu. Cuối cùng cũng tìm được thứ có thể khiến Đàm Thu Minh lưu luyến ……



Trù nghệ của hắn vô cùng tốt, Tưởng Mộc Cận thậm chí nói đùa: “Ca ca anh có thể đi làm đầu bếp rồi đó, thi một cái giấy chứng nhận đầu bếp cũng không phải là việc khó!”



Tưởng Mộc Mộc lúc này mới nhớ tới, thì ra hắn còn có ngón nghề này, hắn còn có thể làm đầu bếp ……



Lúc Tưởng Mộc Mộc gật đầu, Tưởng Mộc Cận lại không vui, quay đầu làm nũng nói: “Ca ca không được đến những chỗ đó, em nói giỡn thôi, đồ ăn ca ca làm không thể để người khác ăn được.”



Tuy rằng Tưởng Mộc Mộc cảm thấy không giải thích được, nhưng cũng rất vui vẻ.



Phải biết là, đám người Đàm Thu Minh cho tới bây giờ chưa từng khen trù nghệ của hắn, mỗi lần chỉ cần hắn xuống bếp, bọn họ sẽ trở lại ăn cơm, cơm nước xong không phải là đi họp, thì là làm việc, làm sao giống Tưởng Mộc Cận, thường khen trù nghệ của hắn rất tốt.



Tuy rằng đây chỉ là lời ca ngợi nho nhỏ, nhưng cũng có thể khiến Tưởng Mộc Mộc cảm thấy vô cùng thỏa mãn.



END 14