Trọng Sinh Chi Phế Tài Phấn Đấu
Chương 26 : Gặp tập kích (1)
Ngày đăng: 08:52 19/04/20
Nhóm Tưởng Mộc Mộc tìm được con đường nguyên bản, vẫn theo hướng đỉnh núi đi về phía trước.
Chuyện Lam Sa đột nhiên biến mất hắn cũng không để ý nhiều, lại không ngờ rằng cuộc sống sau này của mình sẽ cùng hắn ta dây dưa không rõ, đến nỗi hắn cảm thấy bắt đầu từ lúc mình gặp Lam Sa, thì hết thảy đều đã được định sẵn, con đường võ thuật được lựa chọn này, đã nối kết tất cả, chẳng qua chỉ là vấn đề thời gian dài ngắn mà thôi, dĩ nhiên đây đều là nói sau.
Ba người tìm kiếm theo lộ tuyến trên lá cờ, đi ngang qua một phiến đá nham thạch, được gọi là Vọng Bình Tồn, nghe nói đây là tên từ ngàn xưa lưu lại.
Trên bản đồ có đánh ký hiệu dấu sao, nghĩa là nơi này có nguy hiểm, vừa vào Vọng Bình Tồn, Tưởng Mộc Cận cùng Hắc Mập Mạp lập tức một trước một sau cẩn thận bảo hộ bên cạnh Tưởng Mộc Mộc, Tưởng Mộc Mộc bị họ bảo hộ đến một giọt nước cũng không lọt.
Mặc dù Tưởng Mộc Mộc không phải dị năng giả, nhưng cũng không cho rằng mình rất yếu ớt, học võ công đã làm cho hắn thay đổi rất nhiều.
Dĩ nhiên, hắn có trí nhớ đời trước, sau khi đem ra so sánh, tự nhiên rất rõ ràng cân lượng của mình trước mặt hai người kia, vẫn là đại vu gặp tiểu vu, cho nên Tưởng Mộc Mộc rất đương nhiên tiếp nhận bảo vệ của bọn họ.
Cơ mà một thằng đàn ông, nếu bị người ta bảo vệ, nói tới thật đúng là rất không thoải mái.
Có điều, hắn cũng biết bởi vì hiện giờ thực lực của mình không đủ, nên hiện giờ hắn vẫn phải dựa vào gia đình cùng bạn bè.
Hắn thật sự không muốn dựa vào bất kỳ một ai nữa, hắn hy vọng mình có thể tự bảo vệ mình, không phải hắn không biết nguyên nhân mà mỗi ngày Tưởng Mộc Cận đều phí hết tâm tư xoay quanh bên cạnh hắn.
Hắn biết trong lòng Tưởng Mộc Cận vẫn còn sợ hãi đối với sự kiện bắt cóc lần đó, tuy rằng hắn đã sớm nói hắn không thèm để ý, nhưng Tưởng Mộc Cận vẫn như cũ mỗi ngày đều ở cùng hắn, cho dù công việc có bận rộn hơn nữa, cậu cũng sẽ trở lại trước khi tan học.
Rõ ràng cậu còn phải đi học, lại còn cả ngày phải quản lý chuyện công ty, nhìn Tưởng Mộc Cận bận rộn như vậy, Tưởng Mộc Mộc thật sự chịu không nổi, nhưng hắn lại không thể chia sẻ phiền não thay Tưởng Mộc Cận.
Hắn chưa bao giờ biết rằng Tưởng Mộc Cận làm người thừa kế lại phải bận rộn như vậy, mỗi ngày hắn đều có thể nhìn thấy mỏi mệt trên khóe mắt Tưởng Mộc Cận, mặc dù Tưởng Mộc Cận ngụy trang rất tốt, cơ mà Tưởng Mộc Mộc vẫn có khả năng nhìn ra.
Nếu đổi lại trước kia, có thể hắn sẽ không chú ý đến những chi tiết này, nhưng có kinh nghiệm đời trước, nên hắn càng quan tâm đến người nhà hơn, cho dù chỉ đứng một bên nhìn chằm chằm bọn họ, cũng để cho hắn phát hiện rất nhiều thứ.
Có điều, còn có Hắc Mập Mạp, nhưng mà bây giờ dị năng của Hắc Mập Mạp không giống với dị năng cấp chín của cậu ta vào mười năm sau, hiện tại cậu ta còn đang dừng lại giữa cấp năm và cấp sáu, ở trước mặt dã thú hoàn toàn không đáng nhìn, cũng khó trách bây giờ mồ hôi lạnh của cậu ta cũng đổ hết ra rồi.
Dị năng của Tưởng Mộc Cận cũng sẽ không thấp hơn cấp tám đi, Tưởng Mộc Mộc lẳng lặng nghĩ.
Cơ mà, hắn không biết, dị năng của Tưởng Mộc Cận đã gần đến cấp mười, hiện giờ cậu còn đang suy nghĩ xem phải làm sao mới đột phá được cấp mười, tiến lên một cấp bậc cao hơn đây này, cậu cũng không cho rằng cấp mười chính là cực hạn.
Trấn định, lo âu, khủng hoảng….vẻ mặt ba người khác nhau, không lâu sau, liền nghe thấy tiếng kêu “ngao ngao…” ở xung quanh.
“Ngao ngao ngao….”
Tiếng kêu từ xa đến gần, kèm theo tiếng “bộp bộp bộp….”. Tiếng bước chân, tiếng kêu cùng bóng dáng của một con bạch hổ dần dần rõ ràng.
Lúc này nghe được tiếng kêu đó sao có khả năng còn không biết chủng loại của nó, tuy Tưởng Mộc Mộc đã biết rõ, thế nhưng không ngờ được lại là một loài cao cấp như vậy: bạch hổ!
Nếu như hắn nhớ không lầm, bạch hổ được các chuyên gia xếp vào loại dã thú cao cấp, chỉ số nguy hiểm là bảy sao, trong khi chỉ số nguy hiểm tổng cộng có mười sao, hiện giờ đột nhiên xuất hiện một con bạch hổ bảy sao, Tưởng Mộc Mộc trở nên khẩn trương.
Vẫn luôn cảm thấy thật quỷ dị, sao lão sư lại thả dã thú cấp cao như vậy để thử thách học sinh chứ, bọn họ thật sự không sợ học sinh sẽ chết ở chỗ này sao? Hay là dùng điều này để nói rằng, bản lĩnh của học viện hoàng gia rất cao siêu!
Cho dù đời trước Tưởng Mộc Mộc có kinh nghiệm với dã thú rất nhiều, nhưng cũng không có con nào giống như bạch hổ, hắn đánh đều là ba sao cùng bốn sao, dị năng cũng không vượt qua cấp tám, chỉ số nguy hiểm cao hơn nữa thì cũng không vượt qua sáu sao, bây giờ trước mắt đột nhiên xuất hiện một loài cao cấp có cấp độ nguy hiểm bảy sao, sao hắn có thể không khẩn trương chứ?
Thân thể bạch hổ dài ba thước, cao hơn hai thước, ba người đứng trước mặt nó cứ như khác biệt giữa con nít và người lớn vậy.
END 26