Trọng Sinh Chi Phế Tài Phấn Đấu

Chương 27 : Gặp tập kích (2)

Ngày đăng: 08:52 19/04/20


Thân thể bạch hổ dài ba thước, cao hơn hai thước, ba người đứng trước mặt nó cứ như khác biệt giữa con nít và người lớn vậy.



Nó quan sát ba người, một thân lệ khí, mang theo mùi máu tươi nồng nặc. Ba người một hổ giằng co với nhau, dường như đang đợi thời cơ, không ai ra tay cả, ngay cả bạch hổ cũng không động thủ.



“Hình như nó bị thương!” Tưởng Mộc Mộc chậm rãi mở miệng nói, thanh âm rất nhỏ, nhưng ai cũng có thể nghe rõ ràng.



Vừa đến Vọng Bình Tồn, lập tức gặp bạch hổ, vậy thì chặng đường phía sau còn có thử thách như thế nào nữa? Tưởng Mộc Mộc không dám tưởng tượng, chẳng lẽ nói tư chất của học sinh học viện hoàng gia trong lúc bất tri bất giác đã tăng lên nhiều như vậy sao?



Tưởng Mộc Cận nhỏ giọng nói: “Ca ca phải cẩn thận, cho dù bạch hổ bị thương, thì lực công kích cũng không nhỏ!”



Cậu hận chết bản thân mình, nếu không phải do cậu khuyên ca ca tham gia cuộc thi dị năng, thì hôm nay cũng sẽ không gặp phải chuyện như vậy.



Cuộc thi so tài dị năng trước kia chưa từng xuất hiện dã thú cao cấp, học sinh bình thường không có khả năng đối kháng với dã thú cao cấp, hơn nữa còn là dã thú dị năng cấp tám chỉ số nguy hiểm 7 sao.



Chỉ số nguy hiểm chính là mức độ nguy hiểm của động vật đối với nhân loại, các loài động vật khác nhau, chỉ số nguy hiểm cũng không giống nhau.



Giống như loài dã thú bạch hổ này, nó trời sinh đã bất hòa với con người, cho dù không thắng được con người, thì bọn nó cũng sẽ cùng loài người đồng quy vu tận, tuyệt đối sẽ không chạy trốn, nếu như con người chạy trốn, nó sẽ đuổi đến tận cùng không buông tha, phương pháp duy nhất chính là giết chết nó.



Dã thú cấp bậc càng cao, thì chỉ số nguy hiểm càng cao, Tưởng Mộc Cận không cảm thấy con bạch hổ này là do học viện bên kia cố ý thử thách bọn họ, con bạch hổ này hoặc là trốn ra đây, hoặc là do người khác động tay động chân.



Trên người nó có thương tích, hiển nhiên là dấu vết do chiến đấu, cơ mà nó hoàn toàn không để ý tới, tựa như vết thương căn bản không hề tồn tại.



Cũng không biết có phải bạch hổ nhìn ra Tưởng Mộc Mộc là người yếu nhất trong ba người ở đây hay không, nó quan sát một lúc liền nhào về phía Tưởng Mộc Mộc.




Người người nhà nhà đều đóng cửa thật kỹ, trên đường phố có thêm rất nhiều cảnh sát, thậm chí ngay cả quân đội cũng xuất động, có lúc còn có thể thấy vài dị năng giả ít ỏi ở trên đường.



Người dân vừa nhìn thấy trận thế này cũng biết là sự tình khẳng định rất nghiêm trọng, núp ở trong nhà không ra ngoài.



Dã thú trong sân huấn luyện Bắc Sơn có bao nhiêu, không biết! Chỉ biết rằng sân huấn luyện Bắc Sơn là nơi rất nguy hiểm, nhưng cũng được phong tỏa lại, không gây uy hiếp cho quần chúng, cho nên không ai để ý rằng dã thú cũng sẽ nổi điên.



Bắc Sơn là khu dã thú tự nhiên, bị mọi người phát hiện, sau đó phong tỏa lại thành sân huấn luyện binh lính tinh anh.



Dã thú trên Bắc Sơn có bao nhiêu cuồng bạo không ai biết, nhưng người chết ở trong đó đâu chỉ ngàn ngàn vạn vạn, nếu không phải đã bị phong tỏa, có thể còn chết nhiều hơn.



Sau khi Hắc Mập Mạp thông báo cho giáo viên, không đến nửa giờ, liền nhận được tin cuộc thi so tài dị năng bị hủy bỏ.



Cho dù có ngu ngốc hơn nữa cũng biết sự tình không đơn giản như vậy, cậu lo lắng hai anh em kia lại không biết như thế nào mới phải, cậu sợ chết, cậu còn chưa có thoát khỏi cha cùng đại ca của cậu, làm sao có thể chết như vậy.



Nhưng cậu người này cũng rất nghĩa khí, làm sao có thể trơ mắt nhìn anh em rơi vào nguy hiểm, ngay lập tức, cậu liền đi theo hướng hai anh em Tưởng gia biến mất.



Có thể bọn họ cũng nhận được tin tức, nhưng làm sao có thể thoát khỏi bạch hổ, họ có năng lực thoát khỏi nó sao?



Hắc Mập Mạp không muốn nghĩ tới những chuyện này, cậu chỉ biết là bạn cậu, không, anh em cậu gặp nguy hiểm, cậu không thể mặc kệ!



END 27