Trọng Sinh Chi Phế Tài Phấn Đấu

Chương 28 : Hóa hiểm (1)

Ngày đăng: 08:52 19/04/20


Tưởng Mộc Cận ôm Tưởng Mộc Mộc vẫn còn đang trên đường chạy trốn, chính cậu cũng không rõ lắm đã chạy đến nơi nào rồi, thậm chí không có thời gian xem tin tức bên phía trường học gửi đến.



Hai người luôn bay trên cây, bạch hổ ở sau lưng đuổi theo không bỏ, bất đắc dĩ, Tưởng Mộc Cận tăng nhanh tốc độ, mang theo Tưởng Mộc Mộc núp vào trong một sơn động.



Trong sơn động rất âm u ẩm thấp, bạch hổ lần theo mùi của hai người rất nhanh tìm được sơn động tối đen, chỉ đủ chỗ cho một người đi vào kia.



Tưởng Mộc Cận thiết trí màn chắn ở cửa động, trong khoảng thời gian ngắn bạch hổ còn chưa có biện pháp đi vào, cậu muốn thừa lúc đó dẫn bạch hổ rời đi.



Lúc này, Tưởng Mộc Mộc mới hơi thấy rõ thuộc tính dị năng của Tưởng Mộc Cận.



Thuộc tính của cậu rất đặc thù, cũng rất khó nhìn ra là cái gì, không rõ ràng lắm, tựa như bao hàm tính chất của nhiều loại dị năng khác nhau! Cậu có thể khống chế nước trong không khí, có thể khống chế đất trên mặt đất, cũng có thể khống chế lửa giống như hỏa dị năng của hắn năm đó, thậm chí còn khống chế tốt hơn hắn.



Khác biệt duy nhất là, thời điểm cậu khống chế hỏa dị năng có cảm giác không đúng lắm, hơn nữa cậu không thể tự sinh ra lửa, chỉ có thể khống chế độ lớn nhỏ của thế lửa sau khi lửa đã có sẵn.



Điểm này không giống với hỏa dị năng, mặc dù cậu có thể khống chế những thuộc tính dị năng khác, nhưng hình như đều rất sơ lược, không thể đánh đồng với người chỉ có duy nhất một thuộc tính dị năng.



Tưởng Mộc Mộc vẫn là đoán không ra dị năng của Tưởng Mộc Cận đến tột cùng là thuộc tính gì, lập tức hỏi ra nghi hoặc trong lòng mình: “Mộc Cận, dị năng của em…. thật là kỳ lạ!”



Lời nói ra đến miệng, hắn lại cảm thấy rất kỳ quái, sao hắn lại tùy ý tìm hiểu dị năng của người khác chứ? Người này còn là đệ đệ hắn nữa.



Tưởng Mộc Cận cười cười không trả lời, chỉ thản nhiên đáp lại: “Ừm, em cũng cảm thấy vậy.”



Ngoài động vang lên tiếng “bốp bốp bốp….”, rất nhanh hai anh em liền biết rằng đó là bạch hổ “đụng cửa” ở bên ngoài!



Tưởng Mộc Cận thiết trí màn chắn rất dày, trong lúc nhất thời bạch hổ không thể tiến vào.



Tưởng Mộc Cận thiết trí ba tầng trong trong ngoài ngoài, tầng thứ nhất dùng đất nén lại thành “tường đá”, tầng thứ hai sử dụng màn chắn không khí, tầng thứ ba là nước!




Trong mắt bạch hổ, nó vô cùng ghét loài người.



Từ khi vừa sinh ra, trong xương tủy liền có hận ý sâu sắc đối với con người, hơn nữa sau những ngày tháng săn bắt và huấn luyện, nó hận con người thấu xương, loại hận này tựa như di truyền, hận đến mức có thể đồng quy vu tận cũng không muốn bỏ qua cho con người.



Bởi vì bạch hổ bị thương, ngược lại Tưởng Mộc Cận có thể đối kháng với nó, không phân cao thấp.



Một người một hổ dây dưa, nhảy từ cây này qua cây khác, trên mặt đất đều là bụi mù cuồn cuộn, mắt người bình thường căn bản là không thấy rõ tốc độ của bọn họ, quá nhanh ……



Tưởng gia



Trần Tú Nhã là người đầu tiên thu được tin tức này, khi biết lộ tuyến Tưởng Mộc Mộc với Tưởng Mộc Cận phải đi chính là Vọng Bình Tồn, bà gần như đứng ngồi không yên, đứng dậy đi ra ngoài, Tưởng Trạch Thành gọi bà lại.



“Em làm gì vậy? Ở bên ngoài lòng người khủng hoảng, em còn muốn đi ra ngoài?”



Giọng nói của ông vẫn bình tĩnh không gợn sóng như cũ, tựa như hết thảy trong mắt ông đều không đáng nhắc tới.



Nhưng đó là con của bà, hai đứa con trai bà đều đang gặp nguy hiểm, dù Trần Tú Nhã biết Tưởng Trạch Thành là người trong nóng ngoài lạnh, cho dù sốt ruột cũng sẽ không biểu hiện ở trên mặt, nhưng mà vào thời điểm này nghe được lời như thế, bà vẫn là tức giận.



“Đó là con của chúng ta đó….hiện giờ tụi nó chết hay sống còn chưa biết, tụi nó mất tích rồi, bị bạch hổ theo dõi, ngay cả một chút ông cũng không lo lắng sao? Ông có còn là cha của tụi nó hay không hả?!”



Tưởng Trạch Thành thở dài, không để ý tới bà vô lý gây sự, vẫn như cũ lẳng lặng ngồi trên sofa, hai tay không tự chủ nắm thành đấm, móng tay vùi sâu vào trong thịt.



Trần Tú Nhã hừ lạnh một tiếng, ngồi ở chỗ cách xa Tưởng Trạch Thành nhất, quay đầu không nhìn ông.



END 28