Trọng Sinh Chi Phế Tài Phấn Đấu

Chương 35 :

Ngày đăng: 08:52 19/04/20


Tưởng Mộc Mộc ở nhà nghỉ ngơi một tuần lễ, thân thể cũng khôi phục được bảy tám phần, chỉ là một nửa nội lực đã mất đi phải tu luyện lại lần nữa.



Đang do dự có nên đến trường học hay không, mặc quần áo tử tế chuẩn bị ra cửa, đến phòng khách, phát hiện trong phòng khách trống rỗng không có một bóng người, mấy người làm không biết đi đâu rồi? Ngay cả Faulk chăm chỉ làm việc cũng không ở đây.



Tưởng Mộc Mộc nhíu mày, rất nhanh hắn phát hiện một cái điện thoại di động ở trên bàn phòng khách.



Vỏ ngoài màu nâu quen thuộc, phía trên còn dán một trái tim màu hồng thân mật, đó là do người khác dán vào điện thoại của y.



Cho dù chết Tưởng Mộc Mộc cũng nhớ cái điện thoại di động này, Đàm Thu Minh! Cái hình trái tim đó là do Phùng Thành dán lên vì muốn biểu đạt tâm ý của mình, nếu như nghiêm túc quan sát, trên hình trái tim đó có viết ba chữ IOU thật nhỏ.



Nhưng mà, Đàm Thu Minh chưa từng quan tâm tới những chi tiết nhỏ nhặt này, cho nên trong mười năm đó, Đàm Thu Minh không hề phát hiện tâm tư nhỏ bé của Phùng Thành.



Hơn nữa, Đàm Thu Minh vô cùng quý trọng cái điện thoại di động này, mười năm qua chưa một lần thay đổi.



Trong phòng trống rỗng, Tưởng Mộc Mộc luôn cảm thấy không đúng lắm, nhất là điện thoại của Đàm Thu Minh —— Y đã tới đây? Không phải y nên đứng ở cương vị công tác sao, chạy tới nơi này làm cái gì?



Tưởng Mộc Mộc gần như vô thức đi tới, cầm lên cái điện thoại mình đã nhìn mười năm, sờ mười năm, điện thoại di động cầm ở trên tay vẫn là cảm giác giống như lúc trước, mang theo xúc cảm thô ráp, rất giống đôi tay thô ráp của Đàm Thu Minh quanh năm bôn ba bên ngoài.



Một lần nữa cầm cái điện thoại di động này, tâm tư hắn lại bay về nơi xa.



Lúc trước, để có thể lấy được mật mã mở khóa cái điện thoại này, hắn đã phí mất một phen công phu thật lớn, mỗi ngày làm cơm ăn nước uống cho y đã là chuyện thường như cơm bữa, hắn thường dùng phương thức khác để lấy lòng y.



Bán manh cầu cưng chìu là thường dùng, còn phải cho y một vài chỗ tốt, xoa xoa sờ sờ lung tung, y mới tình nguyện nói mật khẩu điện thoại cho Tưởng Mộc Mộc.



Khi đó hắn vì cái này mà vui sướng muốn chết, dù sao thì không ai có thể lấy được mật mã điện thoại của Đàm Thu Minh cả, hắn lấy được, cái loại cảm giác có được thứ đặc biệt duy nhất của người yêu đó, thật sự vô cùng tuyệt vời, khiến cho hắn cảm thấy mình là đặc biệt.



Bây giờ, cảm giác lại hoàn toàn khác biệt.



Đến tột cùng thì hắn đối với Đàm Thu Minh là yêu, hay là hận, ngay cả chính hắn cũng không biết rõ ràng.



Nhưng mà, hắn có thể xác định, đời này mình không hề muốn có bất kỳ tiếp xúc gì với y nữa, hiện giờ cầm lấy điện thoại di động của y, không biết có nên nhấn xuống hay không.



Đột nhiên điện thoại chấn động, điện thoại của Đàm Thu Minh rất ít khi sử dụng tiếng chuông, thứ nhất là y ngại ồn, thứ hai là như vậy mới thích hợp với thân phận của y, sẽ không bị ai nghe thấy, chỉ cần mình y cảm nhận được là được rồi.



Tưởng Mộc Mộc gần như theo thói quen mở khóa, mật khẩu vẫn là cái năm đó, sau khi mở khóa, hắn lại không biết có nên nghe hay không, số điện thoại người tới hiển thị: Phùng Thành!



Tưởng Mộc Cận từng nói với hắn, Phùng Thành đã bị bắt vào tù, trong tù không thể sử dụng điện thoại di động cá nhân, chỉ có điện thoại công cộng, hơn nữa còn bị người ta nghe thấy.



Hiện tại Phùng Thành gọi điện thoại tới, chỉ có thể nói lên gã đã ra tù.



Mặc dù đã sớm nghĩ tới, nhưng Tưởng Mộc Mộc cũng không ngờ là lại nhanh như vậy, dựa vào thực lực của Tưởng gia, ít nhất cũng có thể cho gã ở trong tù đợi khoảng ba bốn năm, thế nhưng hiện tại gã lại đi ra.



Tưởng Mộc Mộc chỉ có thể nghĩ tới Đàm Thu Minh giở trò quỷ, chuyện bắt cóc mới qua được bao nhiêu ngày đâu, còn chưa tới một tháng nữa, y lại cứu được người ra từ trong tù, rõ ràng đã ở bên y mười năm, Tưởng Mộc Mộc vẫn là xem thường y.



So với hiểu biết của hắn thì Đàm Thu Minh càng lợi hại hơn, càng thông minh hơn.



Giờ phút này hắn chỉ có thể nghĩ như vậy.
Thậm chí có người hơn mười giây đã giải quyết, đây đều là những trận đấu thực lực cách xa không hề mất thời gian.



Nói ví dụ như, Vương Trữ vừa mới đi xuống lại đi lên đấu trận tiếp theo kia. Trừ trận bán kết cùng chung kết, hắn gần như là nháy mắt giết địch.



Năm học này của bọn họ Vương Trữ vẫn luôn là thứ nhất, mặc dù từng đấu thua Tưởng Mộc Cận có chút ảnh hưởng, nhưng nhân khí của hắn vẫn tăng vọt như trước, vừa ra sân, khán đài liền như ong vỡ tổ thét chói tai, cả nam lẫn nữ đều có, nữ chiếm đa số.



Tưởng Mộc Mộc không nhịn được che kín lỗ tai.



Một nam sinh ngồi bên cạnh hắn hình như cũng là fan của Vương Trữ, vừa thấy dáng vẻ Tưởng Mộc Mộc không đem thần tượng của hắn ta để trong mắt liền nổi giận.



Hắn ta tức giận trợn mắt nhìn Tưởng Mộc Mộc một cái, Tưởng Mộc Mộc quay đầu lại lúng túng cười cười, kết quả dọa hắn ta sợ từ trên ghế té xuống.



Vẻ mặt Tưởng Mộc Mộc khó hiểu nhìn hắn ta, hình thể to lớn, ngũ quan tuấn lãng, mặc dù không phải rất tuấn tú, nhưng vẫn coi như là một anh đẹp trai, trên đầu cột một dải băng, viết “Vương Trữ tất thắng”, nhưng trong đôi mắt mang theo một tia tà khí, hiện tại lại thêm một tia khủng hoảng.



Tưởng Mộc Mộc chỉ cảm thấy nhìn quen mắt, hình như đã gặp qua hắn ta ở nơi nào rồi, nhưng mà lại không nhớ nổi.



Hơn nữa, người này sợ hắn như vậy, chẳng lẽ trên mặt hắn có cái gì đó dọa người à? Hắn sờ mặt mình một cái, lại dùng mặt kính điện thoại di động soi một chút, không có gì cả, giống hệt như bình thường!



Cơ mà người này đang sợ cái gì?



Chẳng lẽ hắn đã làm chuyện xấu gì với hắn ta sao?



Vẻ mặt người nọ hoảng sợ nói: “Tưởng ….. ngươi, sao lại là ngươi …… ngươi ……”



Lời còn chưa nói xong hắn ta đã lảo đảo chạy đi, giống hệt như gặp quỷ vậy, đúng nghĩa chạy trối chết: chẳng lẽ mình thật sự đã làm cái gì với hắn ta hả?



Tưởng Mộc Mộc cũng không có để ý, cảm thấy chắc là đối phương nhận lầm người đi?



Hắn vẫn luôn an an phận phận, hơn nữa thoạt nhìn hắn sẽ bắt nạt người ta sao?



Lúc này Tưởng Mộc Mộc cũng không phát hiện, ánh mắt Vương Trữ đột nhiên quét qua mặt hắn, trong một đám người xem tìm được hắn, trong mắt lóe lên một tia kinh ngạc.



Đợi Tưởng Mộc Mộc quay đầu lại, Vương Trữ dời tầm mắt đi, nhanh chóng tập trung tinh thần.



Lần này, dường như hắn càng ra sức hơn, đừng nói mấy phút, gần như là trong vòng ba chiêu liền đem người giải quyết, thời gian không vượt qua mười giây, đối phương nằm trên đất, không thể tin nhìn hắn, vốn cho là còn có thể luận bàn với Vương Trữ một chút, kết quả vừa lên tới liền bị miểu sát.



Quá nhanh, không ai thấy rõ ràng động tác của hắn, hắn đã thắng.



Tưởng Mộc Mộc ngây ngốc nhìn, vốn tưởng rằng có thể xem hắn thi đấu nhiều hơn, học tập chiêu thức của hắn một chút, kết quả còn chưa phản ứng kịp, tranh tài đã kết thúc.



Ánh mắt Vương Trữ nhìn qua đây, cùng tầm mắt của Tưởng Mộc Mộc đụng nhau một cái.



Tưởng Mộc Mộc ngây ngẩn cả người, hắn cũng ngây ngẩn cả người.



END 35