Trọng Sinh Chi Phế Tài Phấn Đấu
Chương 36 :
Ngày đăng: 08:52 19/04/20
Hiểu biết của Tưởng Mộc Mộc về Vương Trữ là từ lời đồn đãi cùng internet, thành tích trong năm học của Vương Trữ vẫn luôn xếp thứ nhất, là một nhân vật chạm tay có thể bỏng, dĩ nhiên đây đều là chuyện lúc trước.
Từ tiểu học đến trung học cơ sở, hắn rất kiêu ngạo, thực lực lại mạnh, không ai dám chọc hắn, mà hắn cũng rất vui vẻ tự tại, sau khi lên trung học phổ thông thì hắn trở nên khiêm tốn hơn, không bộc lộ hào quang như vậy nữa, không ai biết tại sao hắn lại thay đổi như vậy!
Hắn luôn luôn độc lai độc vãng, mặc kệ làm bất cứ chuyện gì cũng sẽ không lập nhóm với người khác, dưới tình huống đặc biệt cũng chỉ tìm một người thay thế, hoàn thành nhiệm vụ, thì mỗi người đều tự tản ra, lại trở nên giống như người xa lạ, cho nên đánh giá của người khác đối với hắn đều là: kết giao không tốt.
Lại nói, cho tới bây giờ Tưởng Mộc Mộc chưa từng nghe qua tin đồn tình cảm của hắn, trong trường học, thường xuyên có người nhằm vào các nhân vật phong vân của trường để đào móc các loại riêng tư, nhất là Bộ thông tin.
Ngay cả Tưởng Mộc Cận cũng có không ít tin đồn tình cảm, điểm này thật sự khiến Tưởng Mộc Mộc rất không thoải mái, hắn cũng không biết tại sao mình lại không thoải mái, có thể là do đệ đệ bị người ta hiểu lầm, nên hắn cũng rất khó chịu đi!
Tưởng Mộc Cận thường xuyên không ở trường học, nên có đôi khi tán gẫu một chút với nhóm học đệ học muội, liền bị người ta bắt tại trận, bắt đầu YY.
Nhưng tin tức về Vương Trữ vẫn luôn rất sạch sẽ, hoàn mỹ làm cho người ta khịt mũi, bình thường cũng không tiếp xúc với người khác, theo quan niệm mà mọi người truyền cho Tưởng Mộc Mộc, thì loại hành vi này của hắn ta được gọi là muộn tao.
Vương Trữ vừa vào học đã thành nhân vật phong vân, cái này có quan hệ rất lớn với thân phận của hắn.
Thứ khiến người ta hâm mộ chú ý nhất chính là cái thân phận con một của hiệu trưởng Vương này, mọi người đều biết hắn có thực lực trở thành du học sinh, nhưng vẫn vì cái thân phận này mà thêm vài phần ngờ vực vô căn cứ, nhưng hắn lại không thèm để ý một chút nào.
Nhưng mặc kệ hắn ở nơi nào cũng đều rất làm người ta chú ý.
Người thừa kế tương lai của học viện hoàng gia, có thể không khiến người ta chú ý sao? Vừa xuất hiện đã trở thành đề tài đứng đầu, các loại mong đợi, các loại danh hiệu thiên tài liền khắc trên người hắn, mà hắn còn có một khuôn mặt tinh mỹ tuyệt luân.
Tổ hợp gương mặt yêu dị, tà mị, nhưng không mất đi vẻ anh khí mạnh mẽ, lại vì phần bình tĩnh của hắn mà có vẻ thực hòa hợp, có loại cảm giác vương giả.
***
Tưởng Mộc Mộc cho là mình nhìn lầm rồi.
Khiến hắn kinh ngạc không phải là khí chất vương giả hay sự xinh đẹp của Vương Trữ, mà là ánh mắt của hắn ta rất ôn nhu, mỗi lần nhìn hắn ta đều sẽ bị cặp mắt nhu tình như nước kia lừa gạt, làm sao lại nghĩ hắn ta là một tên muộn tao cơ chứ.
Tưởng Mộc Mộc nhìn trái nhìn phải gương mặt của Vương Trữ, đều rất bình thường, mà lần này ánh mắt giao nhau lại đột nhiên làm hắn nghĩ đến Ôn Văn.
Nghĩ tới, hắn ta với Ôn Văn thật sự có mấy phần giống nhau, không, không thể nói là giống, mà là rất giống, nếu đem hai người đặt chung một chỗ, Vương Trữ chính là thuộc loại hình ca ca, sau đó trong nháy mắt Tưởng Mộc Mộc não bổ rất nhiều thứ, cho nên hắn ngây ngẩn cả người.
Khóe miệng Tưởng Mộc Cận chậm rãi nâng lên, chuyện khi đó không nhớ rõ lắm, chỉ là có chút ấn tượng, nhưng cảm giác được đôi tay này nắm lấy vĩnh viễn giống như đang ở ngày hôm qua, khiến cậu ỷ lại thật sâu, không biết khi nào mới có thể lại được ca ca kéo tay nữa.
Khi còn bé tỉnh tỉnh mê mê, không rõ chuyện gì xảy ra cho lắm, chỉ là thích đơn thuần, cho tới bây giờ thì cái thích đơn thuần đó phát triển thành tình cảm khác, cậu cũng rất ngoài ý muốn.
Sau đó suy nghĩ, cũng không phải chuyện gì xấu, nên coi như là chuyện đương nhiên. Nếu ca ca không thể dắt tay cậu nữa, vậy thì để cậu tới dắt tay ca ca, vị trí thay đổi một chút cũng không sao cả.
Mặc kệ phát sinh chuyện gì, cậu cũng sẽ không buông đôi tay này ra.
“Lần này, em sẽ không buông tay nữa……”
Tưởng Mộc Cận sửng sốt, có chút hoảng hốt, gần đây cậu luôn nghe được câu này, trong mộng cũng loáng thoáng có vài hình ảnh kỳ quái, rất chân thật, nhưng một chút cậu cũng không nhớ nổi, cậu không biết những lời này là nói với ai.
Nhìn gương mặt của Tưởng Mộc Mộc, cậu cảm thấy có quan hệ với ca ca.
Có điều, cái này cũng không có vấn đề gì, mặc kệ trong mộng như thế nào, cậu cũng sẽ không buông tay, tuyệt đối không! Cho nên những hình ảnh kia để cho bọn nó cút sang một bên đi.
Đột nhiên Tưởng Mộc Mộc cảm thấy trong tay căng thẳng, đau đến nhíu mày một cái nói: “Mộc Cận, em làm gì vậy, em…em dùng sức quá rồi! Em sao vậy hả?”
“Ca ca!” Tưởng Mộc Cận cầm tay Tưởng Mộc Mộc lên, đặt ở bên môi nhẹ nhàng chạm một cái, cười nói: “Cảm giác như thế nào?”
Một động tác trong lúc vô tình, Tưởng Mộc Mộc đỏ từ cổ đến bên tai: “Em….em làm gì vậy? Cảm giác gì như thế nào? Làm sao anh biết!”
“Ha ha!” Tưởng Mộc Cận cười mà không nói, vẻ mặt thần bí khó lường.
Tưởng Mộc Mộc chỉ cảm thấy nhịp tim tăng nhanh mấy phần, có cái gì đó đang thay đổi, ngây người nhìn mặt Tưởng Mộc Cận rất lâu mới phản ứng được.
—— Thiệt là, hắn thẹn thùng cái gì chứ, đây là đệ đệ hắn, đụng đụng thì có vấn đề gì đâu?
—— Nhất định là do đời trước bị ảnh hưởng quá nhiều!
END 36