Trọng Sinh Chi Phế Tài Phấn Đấu
Chương 41 :
Ngày đăng: 08:53 19/04/20
Sau khi Tưởng Mộc Cận nói rõ tâm ý với Tưởng Mộc Mộc, Tưởng Mộc Mộc vẫn luôn ở trong trạng thái rối rắm.
Dù sao thì bọn họ cũng là anh em, không nên là bộ dạng như vậy, chỉ cần Tưởng Mộc Cận làm đệ đệ hắn thật tốt, thì hắn vẫn rất yêu đệ đệ, nhưng Tưởng Mộc Cận đã sống chết nhận định rồi, hơn nữa đã vượt qua phạm vi mà người thường có thể lý giải.
Tưởng Mộc Mộc vẫn luôn cảm thấy, giữa anh em thì thân mật chút cũng không sao, nhưng lại không nghĩ tới Tưởng Mộc Cận đem cái này trở thành quan hệ người yêu.
Thật ra thì, hắn cũng cảm nhận được, dường như quan hệ anh em của hắn và Tưởng Mộc Cận không quá bình thường, nhưng hắn cũng không suy nghĩ nhiều, bây giờ thì lại không thể không suy nghĩ.
Hắn cũng có hoài nghi rốt cục tình cảm của Tưởng Mộc Cận đối với hắn là thật hay giả, có lẽ chỉ có thân tình, nhưng bắt đầu từ ngày Tưởng Mộc Cận nói rõ với hắn, hắn đã biết tình cảm Mộc Cận dành cho hắn đã không phải là thân tình giữa anh em nữa, thậm chí còn mang theo ham muốn độc chiếm.
Hắn thật sự không nghĩ ra, tại sao đệ đệ lại đột nhiên thích hắn, cái này không nên a.
Tuy bình thường quan hệ của hai người thân mật nhất, nhưng cũng không có nghĩ tới phương diện kia, anh em có thể trở thành người yêu sao?
Nghĩ không ra vấn đề này, Tưởng Mộc Mộc cố ý giữ một khoảng cách với Tưởng Mộc Cận, cũng không để cho Tưởng Mộc Cận tiếp tục ngủ bên cạnh hắn nữa.
Hắn chân thật cảm giác được, Tưởng Mộc Cận cứng rắn đối với hắn, quả nhiên là đã trưởng thành sao?
Hắn không kịp suy nghĩ, trực tiếp đẩy Tưởng Mộc Cận ra ngoài cửa, cảnh cáo không cho phép cậu đến gần, không cho phép suy nghĩ lung tung.
Tưởng Mộc Cận cũng không ép buộc hắn, cậu biết ca ca cần thời gian để suy nghĩ cho thật tốt, chỉ là tiếc nuối mình không thể ăn đậu hủ giống như lúc trước nữa.
Không sợ, đây chẳng qua là tạm thời thôi, đợi thêm một đoạn thời gian nữa, cậu có thể hung hăng bù lại, cậu biết thời gian này sẽ không quá dài, bởi vì ca ca cũng không có cự tuyệt cậu.
Bây giờ Tưởng Mộc Mộc luôn cố ý tránh thời gian tiếp xúc với Tưởng Mộc Cận, ngay cả lúc huấn luyện cũng không vào trạng thái, Lam Sa rất dễ dàng nhận ra được thay đổi của hắn, nói: “Gần đây cậu làm sao vậy?”
Tưởng Mộc Mộc nhìn Lam Sa, nói: “Không có, không có gì!”
“Vậy thì tốt, tôi cũng không hy vọng cậu vì những chuyện khác mà ảnh hưởng việc tu luyện!”
Tưởng Mộc Mộc còn đang suy nghĩ chuyện của Tưởng Mộc Cận, căn bản không có chú ý tới ý tứ trong lời nói của Lam Sa, nếu nghiêm túc quan sát, có thể thấy được Lam Sa có một tia sốt ruột.
Sáng sớm Tưởng Mộc Mộc vừa ngồi xếp bằng tu luyện xong, chải chuốt nội lực phản phản phục phục trong cơ thể một lần, trở lại phòng khách.
Đi vào phòng khách, thấy trong căn phòng rộng lớn chỉ có một mình Tưởng Mộc Cận, Tưởng Mộc Mộc rối rắm vòng qua cậu, trực tiếp đi ăn bữa sáng, bởi vì xấu hổ nên trên mặt cũng hiện lên đỏ ửng.
Tự nhiên Lam Sa cũng nhìn thấy một màn này, thở dài nói với Tưởng Mộc Cận: “Cậu ta làm sao vậy? Gần đây luôn xa cách với cậu!”
“Không có gì, chỉ là hiện tượng bình thường thôi!” Tưởng Mộc Cận thưởng thức nước trà trong tay, ánh mắt nhìn Tưởng Mộc Mộc đang ăn bữa sáng ở phòng bên cạnh, Tưởng Mộc Mộc nhận ra được tầm mắt của Tưởng Mộc Cận, đỏ mặt đứng dậy đóng cửa!
Tưởng Mộc Cận cười ra tiếng!
Lam Sa tự nhiên ngồi bên cạnh Tưởng Mộc Cận: “Cậu không thấy dáng vẻ…..cô vợ nhỏ không được tự nhiên của cậu ấy sao, chẳng lẽ cậu thật sự muốn tóm cậu ấy lại bắt đầu ăn à….”
Tưởng Mộc Cận cười lắc đầu, Lam Sa thở dài: “Vậy thì tại sao cậu ấy lại biến thành bộ dạng như vậy, cậu không sợ cả đời cậu ấy cũng không để ý đến cậu!? Tránh né cậu?!”
“Sẽ không!” Tưởng Mộc Cận chậm rãi nói.
“Tại sao?” Lam Sa tỏ vẻ hắn không hiểu suy nghĩ của Tưởng Mộc Cận.
“Tôi không cho phép!”
Lam Sa liếc cậu một cái: “Không phải cậu còn chưa thượng cậu ấy sao?”
Có điều, bây giờ cũng không tồi, ở trong ký túc xá cậu có thể tùy ý động tay động chân với ca ca, mặc dù không làm được một bước cuối cùng có chút tiếc nuối, nhưng cũng tốt hơn lúc không rõ ràng trước đây nhiều. Trước đây là len lén ăn, bây giờ là quang minh chính đại ăn!
Tưởng Mộc Mộc mở một mắt nhắm một mắt, cũng không quản, bắt đầu chuyên tâm luyện võ.
Thời gian cũng trôi qua thật nhanh, phần lớn thời gian Tưởng Mộc Mộc đều là tu luyện võ công, trong lúc đó hắn thật sự tìm được phương pháp ổn định tốt nội lực.
Hắn đã hấp thu được toàn bộ nội công tâm pháp của võ cực quyền pháp, thậm chí ba tầng thượng trung hạ của bí tịch mà Lam Sa phân tích cho hắn cũng đã luyện được bảy tám phần, bây giờ thực lực hắn tăng lên nhiều, hắn ước chừng tính toán một chút, không khác biệt với dị năng giả cấp năm cấp sáu, cũng không biết nên cao hứng như thế nào mới phải.
Võ cực quyền pháp chia làm ba tầng thượng trung hạ, cũng không phải chỉ là nội công tâm pháp, mà là chiêu thức cùng nội công tâm pháp phối hợp, mỗi lần hoàn thành một tầng sẽ học được một chiêu.
Tầng thứ nhất (chiêu), thượng phá cấp! Lam Sa cố ý dựa theo tình huống của Tưởng Mộc Mộc sửa đổi chiêu thức một chút, thay đổi cường tráng giống như sắt thép kia, biến thành quyền phong hoặc nhu hòa hoặc sắc bén, giống như lưỡi đao bằng gió, Tưởng Mộc Mộc hấp thu nhanh hơn.
Lực đạo của quyền pháp không tính là mạnh, nhưng lại nặng ở chỗ nhanh độc chuẩn, hơn nữa rất tinh tế!
Tầng thứ hai (chiêu), huyền băng lôi! Trước kia Tưởng Mộc Mộc chưa luyện thành được nội công tâm pháp của võ cực quyền pháp, là do không tìm được biện pháp áp chế nội lực, nay hắn được Lam Sa chỉ điểm, rất nhanh liền tìm được cửa đột phá —— đó chính là sáng tạo hộp chứa!
Nói như thế nào đây, ngay từ đầu hắn cũng không biết hộp chứa là thứ gì, cơ mà dựa theo phương pháp tu luyện của Lam Sa, hắn nhận ra trong cơ thể mình có một cái hộp đa diện tám cạnh từ từ hình thành, cuối cùng nội lực tự động chảy về chứa đựng trong hộp, dùng tốt vô cùng.
Hộp chứa dần dần lớn hơn theo sự mạnh lên của người tu luyện, nội lực cũng sẽ càng ngày càng nhiều, khi cần thì trực tiếp mở ra, tự động thu hồi mà không cần đến hắn.
Mà huyền băng lôi chính là chiêu thức khi hắn luyện hộp chứa hoàn thành.
Huyền băng lôi không phải là quyền, mà là chưởng pháp! Chẳng qua là, bộ chưởng pháp này bởi vì chút ghi chép trong võ cực quyền pháp mới được đưa vào, dường như nó cũng không có liên hệ trực tiếp với quyền pháp.
Tầng này cũng không dễ luyện, lúc hắn sử dụng nội lực sẽ phát sinh biến hóa, trực tiếp biến thành dòng điện, Lam Sa nói cho hắn biết, hình thái cuối cùng của huyền băng lôi chính là lôi điện, lực công kích mạnh như dị năng giả cấp năm.
Tầng thứ ba, phong quyền! Ý tứ chính là thu về.
Mà hoàn thành mấy cái này, hắn khống chế nội lực trong cơ thể càng tự nhiên hơn, cũng nên đến hỏi Lam Sa một chút xem có thể học tập công pháp mà hắn đưa hay không….
Ngày tháng của Tưởng Mộc Mộc đều vượt qua trong lúc “anh em” cùng tu luyện như vậy.
Nửa học kỳ sau của lớp mười hai cứ như vậy bận bận rộn rộn trôi qua.
Dĩ nhiên Tưởng Mộc Mộc không có cách nào học lên, mặc dù hắn đã sớm có cái giác ngộ này, nhưng mà đến cuối cùng không thể tiến vào học viện hoàng gia vẫn là có chút thương tâm, mà Tưởng Mộc Cận đương nhiên cũng trực tiếp lên bậc đại học.
Cuộc thi lần này khiến mọi người đều vô cùng ngoài ý muốn, bởi vì Tưởng Mộc Cận bại bởi Vương Trữ, Tưởng Mộc Cận không để ý một chút nào, dưới ánh mắt hỏi thăm của Tưởng Mộc Mộc, đơn giản đáp lại hắn một câu: “Trả lại cho hắn ta!”
Tưởng Mộc Mộc không có hỏi gì nhiều, gật đầu.
Hắn thi đậu một trường đại học bình thường ở phụ cận, hai tháng sau sẽ tựu trường.
Lúc này hắn cũng bắt đầu luyện tập công pháp Lam Sa giao cho hắn.
Ngày cứ trôi qua ấm áp mà tùy ý như vậy, Tưởng Mộc Cận thì lại hy vọng thời gian trôi qua nhanh một chút, như vậy cậu chính là người trưởng thành rồi, cứ như vậy suy nghĩ, chuyện quan trọng nhất của mùa hè cũng sắp đến: sinh nhật của ông ngoại.
Năm trước ông ngoại vô cùng khiêm tốn, lần này không biết chuyện gì xảy ra, mạnh tay làm tiệc mời khách, vô cùng náo nhiệt, người nhà họ Tưởng đã đến hỗ trợ từ mấy ngày trước.
END 41
P/s: sau một quá trình làm nũng ăn vạ mặt dày vô lại, một khóc hai nháo ba thắt cổ, cuối cùng bạn Cận cũng đã lừa được lời hứa hẹn của vợ *tung bông* *tung dép*