Trọng Sinh Chi Phế Tài Phấn Đấu

Chương 42 :

Ngày đăng: 08:53 19/04/20


Hôm sinh nhật, căn nhà luôn luôn yên tĩnh đột nhiên nhiều thêm không ít người.



Từng người từng người xinh đẹp, ăn mặc đoan đoan chính chính, không tìm ra một chút thiếu sót nào.



Ông bà ngoại tiếp đãi khách, cha mẹ ở một bên giúp xã giao, Tưởng Mộc Cận và bác cả Trần Tường Hòa đang nói chuyện gì đó, Tưởng Mộc Mộc không tiện quấy rầy, một mình đi tới đi lui trong bữa tiệc, Faulk đi theo bên cạnh hắn, cho nên cũng không nhàm chán.



Lam Sa cũng không thích trường hợp như vậy, cho nên không có theo tới.



Tưởng Mộc Mộc nhàn rỗi nhàm chán đi lại xung quanh, lại nói hắn không có cảm tưởng gì với những buổi tiệc như vậy, nói trắng ra thì đúng là rất chán ghét, dù sao thì cũng không phải là hồi ức gì tốt đẹp.



Nhưng hiện tại hắn hoàn toàn không cảm giác được mấy cái này, phải nói là không thèm để ý đến âm thanh bàn tán của bọn họ đi!



Huống hồ, người nhà họ Tưởng đang ở nơi này, như vậy thì cho dù người ta biết hắn là phế vật thì cũng sẽ giữ vài phần mặt mũi, sẽ không nói gì.



Hắn nhìn xung quanh một chút, nhìn thấy cách đó không xa cậu ba Trần Á Lâm mang theo Ôn Văn di chuyển giữa những thân ảnh đủ mọi màu sắc, không biết tại sao, trong lòng không yên.



Nhìn bọn họ ở bên nhau tự nhiên như vậy, Tưởng Mộc Mộc luôn cảm thấy thiếu chút gì đó hoặc là thừa chút gì đó.



Có lẽ là do hắn nghĩ nhiều, Ôn Văn chính trực thiếu niên, tuổi trẻ khí thịnh, nhiệt tình một chút cũng không sao mới đúng! Chỉ mong bọn họ có thể lâu dài, bởi vì hình như cậu ba của hắn đã thật sự quyết định rồi, lộ ra nụ cười thỏa mãn mang tên là hạnh phúc với Ôn Văn.



“Hẳn là Ôn Văn sẽ quý trọng cậu ba!” Tưởng Mộc Mộc tự nhủ.



Thật ra thì cả nhà bọn họ đều rất rõ ràng, cậu ba cũng không phải thật sự giống như nhìn thấy ở mặt ngoài, cuộc sống về đêm của hắn nhìn như lộn xộn, nhưng lại đầy tính quy luật, cũng không phải người vì dục vọng mà làm xằng làm bậy.



Làm việc có chừng mực, cũng gọn gàng lưu loát, kỳ thật Tưởng Mộc Mộc rất thích tính tình của hắn, rất ngay thẳng dứt khoát.



Có chuyện gì cũng sẽ không tự mình chịu đựng, nhưng cũng sẽ không bức ép người khác.



Đừng nhìn hắn thường bị cha mẹ mắng, thế nhưng ông ngoại bà ngoại vẫn là âm thầm đau lòng vì hắn.



Vốn là lão lai đắc tử nên hẳn là hắn nhận được nhiều quan tâm yêu thương nhất, nhưng ngược lại bởi vì hắn cố ý quấy rối mà càng ngày càng nhận được nhiều chú ý, nhưng đều biến thành chửi rủa, thế nhưng hắn không để ý một chút nào, giống như là cố ý như vậy.



Hắn cũng vui vẻ đến tự tại.


“Mới vừa rồi ca ca nói gì với hắn vậy?” Tưởng Mộc Cận lại mở miệng một lần nữa.



Tưởng Mộc Mộc quay đầu đi không trả lời, Tưởng Mộc Cận thở ra hơi nóng ở trên cổ của hắn, hơi ngứa, chỗ cổ nhanh chóng đỏ lên: “Không có gì, chỉ là tán gẫu chút việc nhà thôi!”



“Phải không?” Tưởng Mộc Cận cũng không để ý, nói: “Ca ca, vào thôi! Ông ngoại sắp nói chuyện!”



“Ừ!” Tưởng Mộc Mộc gật đầu, mặc cho Tưởng Mộc Cận kéo vào phòng.



Bữa tiệc đã gần đến giai đoạn cuối, ông ngoại đứng trên đài đọc một chút diễn văn cảm tạ và nói một số lời hợp với hoàn cảnh, mọi người rối rít vỗ tay.



Tắt đèn, trong phòng tiệc một mảnh bóng tối, chỉ có một chút ánh sáng.



Trong phòng bày một cái bánh ngọt mười tầng, cắm hai cây nến “86”, người một nhà cùng nhau thổi tắt nến, cầu nguyện chia bánh ngọt……



Khôi phục ánh đèn, khách nhân rối rít đưa lễ vật cho ông ngoại, Tưởng Mộc Mộc cũng không ngoại lệ.



Không biết lần này là chuyện gì xảy ra, lúc Tưởng Mộc Mộc đưa lễ vật, Trần Cốc Bằng ngoài ý muốn xoa xoa đầu Tưởng Mộc Mộc, Ngô Mẫn một phen kéo Tưởng Mộc Mộc vào trong lòng an ủi mấy cái.



“Bà ngoại?” Tưởng Mộc Mộc khó hiểu nhìn bà.



Ngô Mẫn cười cười nói: “Không sao, chỉ là muốn ôm ôm cháu ngoại mình thôi!”



“À!” Tưởng Mộc Mộc không để ý, mặc cho bà ôm.



Buổi tiệc cứ như vậy từ từ kết thúc.



Trần Cốc Bằng nhìn Trần Á Lâm một cái, lại nhìn Ôn Văn đang trầm mặc bên cạnh hắn, không ai biết ông đang suy nghĩ gì.



Vương Trữ tựa vào trong góc, trong đầu vẫn luôn nhớ tới lời Tưởng Mộc Cận mới vừa nói với hắn, bọn họ sử dụng dị năng, có thể thông qua dị năng truyền âm truyền đạt cho đối phương, không bị bất kỳ ai phát hiện.



Tưởng Mộc Cận nói với hắn: “Cẩn thận đệ đệ của anh, hắn không phải thiện lương đâu!”



END 42