Trọng Sinh Chi Phế Tài Phấn Đấu
Chương 74 :
Ngày đăng: 08:53 19/04/20
Ở bên ngoài, đối mặt dã thú không ngừng công kích, có năng lực, thì vẫn như cũ ở trong nhà, phòng vệ tầng tầng, không có năng lực thì biến thành nạn dân, các bộ ngành tương ứng thành lập căn cứ cứu viện tạm hoãn, nạn dân cũng tiến vào nơi đó ở, công kích của những dã thú này cũng không ngừng nghỉ, hai năm sau lại có tăng không giảm, cứ như là đánh không hết vậy, lao tới giống như ong vỡ tổ.
Hơn nữa, cấp bậc của những dã thú này cũng tăng cao, ban đầu đều là một ít dã thú cấp thấp, hiện tại ngay cả dã thú có dị năng cũng dần dần đi ra, sức chiến đấu càng ngày càng tăng, mặc dù sức chiến đấu của loài người cũng tăng lên, tổn thất cũng rất thảm trọng, mà dã thú không chỉ có cấp bậc đề cao, ngay cả số lượng cũng càng ngày càng nhiều.
Ở một thành trấn, trong một căn nhà bình dân, hai đứa trẻ một nam một nữ khoảng chừng mười tuổi rúc ở góc tường.
Bọn nó là lần đầu tiên nếm thử loại dã thú tập kích này, bởi vì thành trấn rất nhỏ, dã thú cũng chỉ ở gần bọn họ, cho nên vẫn luôn bình an vô sự, nhưng mà mấy ngày trước, những dã thú kia lại tựa như điên mà quét tới.
Thời điểm bọn họ xem ti vi đã sớm có loại tự giác này, cũng có phòng bị, trốn ở trong nhà rất ít khi ra cửa, cho dù như vậy, thì vẫn không ngăn được dã thú công kích.
Hơn nữa những dã thú này càng ngày càng khôn, thậm chí bắt đầu chiếm cứ phòng ốc của con người, ý thức cũng dần dần khai sáng, những dã thú kia tựa như cũng có tư tưởng.
Vốn là, những dã thú này nhất định phải có cấp bậc dị năng đạt tới cấp tám, mới có thể dần dần xuất hiện hình thức suy nghĩ, nhưng bây giờ ngay cả một ít dã thú trung cấp cũng bắt đầu có suy nghĩ, phương thức công kích loài người càng ngày càng thuần thục, cũng càng ngày càng mạnh mẽ, thậm chí có vài con còn học được cách công kích của loài người, điều này làm cho nhóm người ở trấn trên thất kinh, dã thú đầu lĩnh kia dường như hiểu được giương đông kích tây, khiến người ở trấn trên hoàn toàn không có phòng bị.
“Ca ca……” Bé gái cuộn tròn thân thể, tựa vào trên người bé trai bên cạnh, run run rẩy rẩy.
“Đừng sợ, ca ca sẽ bảo vệ em!” Bé trai nói, trong mắt tràn đầy kiên định, đã chuẩn bị sẵn sàng, đáng tiếc cũng chỉ là đứa trẻ, thân thể cũng hơi toát ra mồ hôi lạnh.
Lúc cậu nhóc vừa nói xong, cửa đùng đùng vang dội, tựa như có người đang gõ cửa, nhưng lực đạo quá mạnh mẽ, hai người cũng không dám tiến lên, chỉ sợ đứng ngoài cửa là một dã thú hung mãnh.
“Ca ca, làm sao bây giờ?…… Hu hu……” Bé gái làm ra bộ dạng muốn khóc, rúc vào bên người bé trai, không dám di chuyển nửa bước.
“Suỵt…… đừng ồn!” Bé trai nhỏ giọng nói, tận lực để cho hô hấp của mình đều đặn lại.
Bé gái nghe lời, cũng không lên tiếng, dĩ nhiên cô nhóc biết không cẩn thận sẽ đưa tới dã thú bên ngoài, cho nên không nói thêm gì nữa, ngay cả tâm tình sợ hãi cũng quên, chăm chú nhìn cánh cửa.
Bé trai quan sát bốn phía, đứng dậy từ cửa sổ nhìn xuống, thấy trên đường phố phía dưới loáng thoáng có thể nhìn thấy một vài dã thú đi lại.
Nhóc biết, bọn họ đã muộn một bước, căn cứ cứu viện mà quân bộ thành lập cách nơi này nói xa thì cũng không phải là xa, nhưng phải làm thế nào mới có thể đến căn cứ cứu viện cũng là một vấn đề.
Nơi này đã bị bỏ qua, ngay từ ba giờ trước, đại bộ đội cũng đã rời đi, trong lòng bé trai vướng bận em gái, ngược lại không cùng đại bộ đội đi đến căn cứ cứu viện trước, trở về nhà cứu em gái, nhưng nơi này cứ như vậy thành thành trì của dã thú.
Tưởng Mộc Mộc đi theo, kéo tay Tưởng Mộc Cận nói: “Anh đi cùng em!”
“Ca ca!” Tưởng Mộc Cận không hy vọng hắn đi theo cậu đánh đánh giết giết, những cảnh tượng kia cậu cũng không muốn cho Tưởng Mộc Mộc nhìn thấy.
Nhưng Tưởng Mộc Mộc nhất quyết không buông tha: “Anh có năng lực bảo vệ mình! Hơn nữa, anh lo lắng cho em!”
Dĩ nhiên hắn nhìn ra được màu đỏ trong mắt Tưởng Mộc Cận, ba tháng trước, sư phụ cho bọn họ một đội binh tự mình huấn luyện, tổng cộng ba ngàn người, nhưng sức chiến đấu mười phần, chính là thiếu hụt kỹ xảo.
Có điều, khá tốt là lực chiến đấu của bọn họ mạnh mẽ, mới có thể chống được đến bây giờ, một ngày một đêm từng nhóm luân phiên đi xung quanh giết dã thú, mới có chỗ tạm dừng chân này.
Tưởng Mộc Cận vừa mới trở lại, còn chưa có nghỉ ngơi tốt đã đi ra ngoài, hắn không yên lòng, tự nhiên muốn đi theo.
Tưởng Mộc Cận cũng không phản đối, dĩ nhiên cậu biết hiện giờ năng lực của ca ca không nhỏ, vẫn có thể tự bảo vệ mình, cân nhắc một chút, cậu đồng ý để cho Tưởng Mộc Mộc lên xe dị năng, giao nơi này cho đại trưởng lão phụ trách.
Lam Sa cho cậu một đội ngũ đồng thời còn để cho một trưởng lão tới tương trợ, dù sao cũng là trưởng lão cấm địa, ngược lại giúp được không ít, lúc Tưởng Mộc Cận lười quản, đều là đem sự tình giao cho ông xử lý.
Sau khi Tưởng Mộc Mộc lên xe dị năng, Tưởng Mộc Cận một khắc cũng không dừng lại, phóng xe đi.
Đại trưởng lão nhìn chiếc xe dần dần đi xa, lắc đầu một cái, tộc trưởng có phải quá tín nhiệm cậu ta hay không? Giao cho cậu ta làm có thật sự được không?
Nhưng bất kể như thế nào, đại trưởng lão cũng sẽ nghe lời tộc trưởng, cho nên dù có nhiều bất mãn với Tưởng Mộc Cận, ông vẫn sẽ cố nhịn.
“Đại trưởng lão! Thời gian không còn sớm……” Một bóng người chạy tới.
Đại trưởng lão nhìn hắn, sau đó nói: “Phân phó xuống, chuyển giao nhiệm vụ!”
“Vâng!” Người nọ nhanh chóng chạy đi.
END 74