Trọng Sinh Chi Phu Lang Nghĩ Ta Là Tra Nam

Chương 10 :

Ngày đăng: 09:35 18/04/20


Edit: Arisassan



Ninh Vũ quan sát Tống Ngôn Khê suốt mười mấy năm, không ai có thể hiểu rõ những động tác nhỏ cùng biểu cảm của y hơn hắn. Biểu tình của hắn không ngần ngại mà nhanh chóng chuyển thành vẻ đau đớn khó nhịn, quả nhiên, cảm xúc của Tống Ngôn Khê trở nên vui vẻ hơn, tay bóp càng ngày càng ra sức, khoé miệng y vô thức cong thành một hình cung rõ rệt.



Sau khi cảm giác tê dại trên cánh tay dần dần rút đi, Ninh Vũ đứng dậy thay quần áo, mặt Tống Ngôn Khê lập tức đỏ lên, vội vàng chuyển tầm nhìn sang chỗ khác, đúng là cái đồ không biết xấu hổ, quần áo nói cởi liền cởi, thật không biết xấu hổ mà.



Rửa mặt sửa soạn xong hết mọi thứ, Ninh Vũ một bên ngồi yên trên ghế uống trà, một bên xem Tống Ngôn Khê trang dung.



Tay của Tiểu Trúc vô cùng khéo léo, thủ pháp thành thạo búi tóc cho Tống Ngôn Khê, ừm, vốn là kiểu tóc của người đã kết hôn đoan trang dịu dàng, nhưng do khuôn mặt ngây ngô của Tống Ngôn Khê mà khí chất đó cũng bị hoà tan một chút.



Tống Ngôn Khê đứng bên cạnh Ninh Vũ, chuẩn bị cùng hắn đi ăn điểm tâm.



Ninh Vũ giơ tay lên vén một cọng tóc mai ra phía sau tai Tống Ngôn Khê, lúc thu tay lại còn dừng một chút, nhéo nhéo vành tai của Tống Ngôn Khê.



Tống Ngôn Khê giận dỗi phồng má lên, Ninh Vũ thấy vô cùng mới mẻ, liền chọt chọt hai cái, sau đó vẫn tiếp tục chọt.



Tiểu Trúc đi theo phía sau che miệng cười trộm, quả nhiên thiếu gia thật sự rất thích công tử nhà bọn họ.



Tống Ngôn Khê bước đi trên đường, lâu lâu lại không nhịn được mà nhìn lén Ninh Vũ một cái. Rõ ràng Ninh Vũ lúc nào cũng tránh y như tránh tà mà, sao hiện tại lại thích táy máy tay chân với y như vậy, lẽ nào là có âm mưu?



Tống Ngôn Khê nhịn suốt mấy ngày, cuối cùng vẫn không nhịn được hỏi: “Ngươi xử lý người kia như thế nào rồi?”



“Cho hắn một khoản tiền, buộc hắn cả đời này đều không được bước chân vào Uyển thành.”



Tống Ngôn Khê đầy mặt kinh hoảng, y còn tưởng rằng Ninh Vũ sẽ nhốt người vào phòng giam, sau đó cố ý để người kia nhận hết mọi tra tấn chứ, dù sao Ninh Vũ luôn là một kẻ có thù tất báo, nếu có người dám xúc phạm hắn thì chắc chắn sẽ nhận lại gấp mười. Những kẻ chọc tới hắn căn bản không hề có kết quả tốt.




Ninh Vũ ôm chặt Tống Ngôn Khê vào trong ngực, Tống Ngôn Khê trong lòng hắn vừa thơm mềm vừa ấm áp, khó trách người ta hay gọi là mỹ nhân ôn hương nhuyễn ngọc, đúng là thơm thơm mềm mềm. Ninh Vũ ôm xong liền không muốn buông tay ra.



Tống Ngôn Khê giãy dụa hai tay hai chân, muốn thoát khỏi cái ôm của hắn. “Bức tranh ngày hôm nay…”Qủa nhiên, Tống Ngôn Khê trong lồng ngực không còn động đậy gì nữa.



Tóc của Tống Ngôn Khê vô cùng mềm mượt, lúc vuốt còn có cảm giác lành lạnh nữa. Bên trên còn toả ra mùi thơm ngát nhàn nhạt lúc ẩn lúc hiện, cẩn thận ngửi thì lại không thấy gì, Ninh Vũ dứt khoát chôn mặt vào trong tóc của Tống Ngôn Khê, cẩn thận ngửi thêm mấy lần, quả nhiên có mùi thơm ngát thanh nhã.



Đáng thương cho Tống Ngôn Khê cứng người suốt buổi, không dám thở mạnh, chỉ cần nghĩ đến chuyện cái tên xấu xa sau lưng kia đang cách y gần như thế, y liền có cảm giác rợn hết cả tóc gáy lên.



Xe ngựa vừa dừng lại, Tống Ngôn Khê liền không thể chờ đợi được mà đứng lên, thế nhưng y vẫn bị Ninh Vũ hôn một cái mới chịu thả người.



Ninh Vũ bước xuống xe trước, sau đó đưa tay ra đỡ Tống Ngôn Khê. Tống Ngôn Khê trừng mắt nhìn hắn rồi mới đặt tay lên bàn tay của Ninh Vũ.



Hai mắt Tống Ngôn Khê toả sáng lấp lánh, sinh khí sức sống tràn đầy, không hề giống với con người âm u đầy tử khí hắn thấy đời trước, cũng không có bi thương cùng tuyệt vọng như lúc hắn thấy hồi mới trọng sinh. Ninh Vũ vô cùng yêu thích bộ dáng tràn đầy sức sống của Tống Ngôn Khê bây giờ, mặc dù bộ dáng này là do tức giận nên mới biểu hiện ra.



Cửa hàng này là một trong số những sản nghiệp nhà bọn hắn, cũng thuận tiện để chưởng quỹ gặp Tống Ngôn Khê.



Kế bên là cửa hàng may mặc, trong đầu đã nghĩ sẵn vài kiểu dáng, Ninh Vũ liền đi sang đặt may vài món cho phụ thân và cha. Hàng tháng đều có người chuyên đến quý phủ lo mấy chuyện này, chỉ cần đưa ra loại vải cùng kiểu dáng, dặn người sau khi làm xong đưa tới cửa phủ là được.



Bất quá, nếu đã ra ngoài rồi thì Ninh Vũ cũng tiện tay may vài bộ vậy.



Diện mạo của Tống Ngôn Khê vốn đã rất đẹp, dù chỉ mặc một bộ áo trắng thôi cũng vô cùng phong hoa tuyệt đại. Ninh Vũ liền chọn mỗi loại vải một bộ.



Tống Ngôn Khê vốn nên là một tiểu công tử yêu kiều, sau khi gả cho hắn xong cũng nên được hưởng vinh hoa phú quý, thế nhưng lại quạnh quẽ thiếu thốn sống qua một đời, cả một bộ y phục mới cùng đồ ăn ngon cũng không có. Hiện tại hắn hận không thể dâng tất cả mọi thứ đến trước mặt Tống Ngôn Khê, để y thoải mái tiêu xài.