Trọng Sinh Chi Phu Lang Nghĩ Ta Là Tra Nam

Chương 11 :

Ngày đăng: 09:35 18/04/20


Edit: Arisassan



Do bọn họ cách tửu lâu không xa, nên Ninh Vũ quyết định cùng Tống Ngôn Khê đi bộ đến đó, trên đường đi vô tình trông thấy cửa hàng trang sức liền kéo Tống Ngôn Khê vào.



Ninh Vũ chọn một cây trâm ngọc, phía trên có đính một đoá hoa đào được chạm khắc rất tinh xảo, chất ngọc óng ánh long lanh, vô cùng tao nhã. Sau đó hắn còn trông thấy một khối ngọc bội, cảm thấy khối ngọc bội đó rất hợp với Tống Ngôn Khê liền vung tiền ra mua ngay. Đương nhiên, hắn cũng không quên ký giấy để cha hắn trả tiền giùm.



Chưởng quỹ đứng bên cạnh cười đến thấy răng không thấy mắt, Ninh Vũ thật sự là một khách hàng lớn mà, vụ buôn bán hôm nay bằng thu nhập cả một tháng của bọn họ đó.



“Hừ, đúng là oan gia ngõ hẹp, đi đâu cũng gặp ngươi.”



Nghe thấy âm thanh quen thuộc, cảm xúc hỗn loạn vì hành động không theo lẽ thường của Ninh Vũ trong lòng Tống Ngôn Khê thoáng chốc nguội xuống. Cố gắng giảm bớt độ tồn tại của mình mà đứng sang một bên, lẳng lặng nhìn những chuyện sắp xảy ra.



Ninh Vũ chỉ liếc mắt một cái, liền đặt ánh mắt trở lại trên người Tống Ngôn Khê. Thật xấu xí! Cả tóc thôi cũng không sánh bằng Tống Ngôn Khê; rối như tơ vò, khô vàng héo úa. Đâu như Tống Ngôn Khê, bóng loáng đen mượt, lúc xoã tung trên giường tựa như mực nhuộm trên gấm vóc, chưa kể bên trên còn toả ra mùi thơm thanh nhã nhẹ nhàng.



Tống Ngôn Khê bị Ninh Vũ nhìn đến kinh hoảng cả lên, chỉ cần có Viên Trí Chi ngay bên cạnh, Ninh Vũ sẽ không bao giờ đem lực chú ý đặt trên người y.



Ninh Vũ cầm một sợi dây buộc tóc lên, cảm thấy cái này cũng rất hợp với Tống Ngôn Khê, liền ướm thử lên đầu y vài cái, quả nhiên vô cùng hợp, liền vung tay mua hết vào.



Tống Ngôn Khê nhìn Viên Trí Chi hơi lúng túng đứng đó, Viên Trí Chi bị Ninh Vũ bơ hoàn toàn, mặt đỏ rần cả lên. Cũng không biết là do xấu hổ hay tức giận.



Ninh Vũ cầm tay Tống Ngôn Khê, chuẩn bị rời đi đến tửu lâu ăn cơm.



Sau đó bị Viên Trí Chi chặn đường.


Phụ thân liền lấy ví dụ cho hắn, nếu phụ thân có vài người thị lang, cha có thể toàn tâm toàn ý quan tâm đến phụ thân, quản lý Ninh phủ thật tốt để phụ thân nuôi tiểu ca nhi khác không?



Ninh Vũ nghe thế liền bĩu môi, cha hắn vốn không ngốc, nếu phụ thân không toàn tâm toàn ý đối với cha, còn đi thương yêu cưng chiều tiểu ca nhi khác, tại sao cha phải toàn tâm toàn ý đối với phụ thân chứ?



“Vậy nếu ta có hài tử với tiểu ca nhi khác, cha ngươi thương tâm, ngươi có còn thương phụ thân không?”



Ninh Vũ tưởng tượng tình cảnh kia một phen liền rưng rưng khóc lên: “Ngươi không phải phụ thân của ta, ngươi là phụ thân của người khác, ta không thích ngươi, ngươi đối với cha không tốt, ta cũng không muốn tốt với ngươi.”



“Cho nên, những tiểu ca nhi kia biết ngươi đã có phu lang, còn cố ý sà tới, muốn vào Ninh phủ, còn muốn sinh nhi tử cho ngươi, phu lang ngươi sẽ không còn đối xử tốt với ngươi nữa, sau này đứa nhỏ của ngươi cũng sẽ chán ghét ngươi, không phải ngươi sẽ trở thành một người cô đơn sao? Cho nên bọn họ có rắp tâm bất lương không chứ?”



Nhớ lại những lời phụ thân đã dạy hắn, Ninh Vũ liền ý vị sâu xa nói với Tống Ngôn Khê: “Tống Ngôn Khê, ngươi cứ ngốc thế này thì sẽ bị người ta lừa mất. Mấy tiểu ca nhi kia muốn lấy bạc của ngươi, hài tử của bọn họ còn muốn chiếm mất tài sản ngươi để lại cho hài tử, tại sao ngươi còn muốn hoà thuận sống chung với bọn họ? Suy nghĩ của ngươi thật kỳ quái!”



Tống Ngôn Khê đúng là một tiểu ca nhi kỳ lạ, nếu không thì lúc đó cũng sẽ không tự thiêu bản thân. Nếu là hắn, hắn sẽ thiêu tên yêu quái kia cùng mấy thị lang từng bắt nạt mình và hài tử của bọn họ, tại sao lại phải thương tổn bản thân?



Tống Ngôn Khê cảm thấy lần trò chuyện này với Ninh Vũ đã giúp y có được rất nhiều nhận thức mới, y chợt có chút không xác định những đánh giá lúc trước của y đối với Ninh Vũ liệu có chính xác hay không.



Ăn cơm xong thì uống một chén trà, nghỉ ngơi một lúc rồi Ninh Vũ quay sang hỏi y: “Nghỉ ngơi đủ chưa? Chúng ta cùng đến Bích Vân Trai đi.” Bích Vân Trai là cửa tiệm chuyên bán thư tịch cùng giấy với bút mực. Là cửa tiệm mà văn nhân học giả thích đến nhất, tầng một còn là nơi đọc sách trau dồi kiến thức, làm thơ vẽ tranh, cùng đồng đạo giao lưu kiến giải, biểu đạt lý tưởng nhân sinh của mình.



Ninh Vũ luôn không có hứng thú với những nơi như vậy, bất quá hắn nhớ Tống Ngôn Khê rất thích mấy thứ kia. Tài năng cùng diện mạo của Tống Ngôn Khê đều không thẹn với danh xưng đệ nhất mỹ nhân Uyển thành.



Cầm kỳ thi hoạ đều am hiểu, chưa kể còn có một tay viết chữ tiểu Triện vô cùng đẹp, cha hắn từng tán thưởng Tống Ngôn Khê không chỉ một lần, nhưng đáng tiếc những linh khí kia của Tống Ngôn Khê lại dần dần bị mài mòn trong thiên viện nọ, không ai biết được, không người thưởng thức. Sau đó cuộc sống của Tống Ngôn Khê ở Ninh phủ càng ngày càng khó khăn, không còn thời gian với sức lực để tiêu phí vào mấy chuyện phong nhã y thích nữa.



Không chỉ có Tống Ngôn Khê kỳ quái, tên yêu quái không rõ lai lịch kia còn kỳ quái hơn, châu ngọc quý giá ngay bên cạnh thì không thích, lại cố tình yêu thích mấy kẻ luôn giả vờ thanh cao, chỉ biết gây sự ầm ĩ. Bất quá cũng may là tên yêu quái kia kỳ quái, nếu không, hắn mà trông thấy tên yêu quái kia ôm Tống Ngôn Khê thì sẽ tức giận đến mức sống dậy luôn rồi.