Trọng Sinh Chi Phu Lang Nghĩ Ta Là Tra Nam
Chương 19 :
Ngày đăng: 09:35 18/04/20
Edit: Arisassan
Khuôn mặt của Tống Ngôn Khê lập tức đỏ lên: “Cha, mấy danh hiệu đó chỉ là do người khác đặt bậy thôi.”
“Ừ ừ, Vũ nhi nhà chúng ta vẫn tinh mắt nhất, tẩm ngẩm tầm ngầm định tình với ngươi. Lần này mấy chủ quân vừa ý ngươi mà nhìn thấy Vũ nhi, chắc chắn sẽ không khen hắn không trầm mê sắc đẹp nữa.” Tưởng tượng đến tình cảnh đó, Ninh cha không nhịn được mà cười to.
Hai người hoà thuận vui vẻ trò chuyện, lâu lâu mới quan tâm tới Ninh Vũ một chút. Tống Ngôn Khê còn tự tay thêu một cái gối, bên trong lớp bông mềm mại còn nhét một chút dược thảo cùng lá trà, có tác dụng an thần tĩnh tâm. Đây là kết quả y dò hỏi được tại y quán.
Ninh cha vô cùng cao hứng, lập tức khen Tống Ngôn Khê hảo tâm, hiếu thuận.
Người được cha khen ngợi từ hắn biến thành Tống Ngôn Khê.
“Vũ nhi, ngươi ở đây chắc cũng buồn chán lắm, không bằng ngươi tự ra ngoài chơi đi. Không cần phải ngồi đây nghe chúng ta tán gẫu.”
Thế mà còn đuổi hắn ra ngoài!
“Không phải ngươi đang theo học Liễu phu tử sao, mau đi học thuộc sách với làm bài tập đi. Ngôn Khê rất đa tài, thông thạo sách vở, cũng hiểu biết nhiều hơn so với ngươi, coi chừng Ngôn Khê ghét bỏ ngươi đó.”
Ninh Vũ mệt mỏi trả lời: “Vâng ạ.”
Ninh Vũ đến thư phòng, ở đó qua buổi trưa, buổi chiều tiểu tư đến báo, hắn có bạn đến tìm. Ninh Vũ có chút xa lạ với mấy vị thiếu gia ở trước mắt. Đối với bọn họ, lần cuối cả đám cùng đi chơi với nhau chỉ mới mấy ngày trước, nhưng với Ninh Vũ thì đã là mười mấy năm, cách cả đời rồi.
“Thôi thôi, các ngươi tự đi chơi đi, ta bận việc rồi.” Hắn phải luyện viết chữ, còn phải học thuộc sách nữa. Phụ thân hắn còn nổi hứng, đi quân doanh về xong còn muốn chỉ đạo hắn luyện võ nữa, mệt chết đi được, không có thời gian cùng bọn họ đi chơi.
“Ninh thiếu gia, thật không trượng nghĩa chút nào, mới thành thân được mấy ngày, chưa gì đã tự nhốt mình trong nhà thế, chẳng lẽ phu lang dữ quá nên ngươi không dám tự tiện ra ngoài?”
Do buổi chiều ngủ quá nhiều, buổi tối Tống Ngôn Khê lại không ngủ được. Cho nên y có thể nhận thức được mọi thứ từ Ninh Vũ đang nằm ngủ bên cạnh y, tay bị Ninh Vũ nắm chặt, bên tai là nhịp tim đập mạnh mẽ của Ninh Vũ.
Tống Ngôn Khê cảm thấy toàn thân đều vô cùng mất tự nhiên, giống như cả người mình đều bị Ninh Vũ bao phủ. Tống Ngôn Khê trở qua trở lại mấy hồi, vẫn cảm thấy không thoải mái.
“Tống Ngôn Khê, sao ngươi không ngủ vậy?” Ninh Vũ bị động tĩnh do Tống Ngôn Khê gây ra đánh thức, liền vươn tay ôm người về phía mình, đầu óc mơ mơ hồ hồ, vỗ vỗ lưng Tống Ngôn Khê: “Đừng sợ, tiểu gia vẫn luôn ở đây.”
Đời trước Ninh Vũ luôn luôn bồi Tống Ngôn Khê ngủ, đôi khi Tống Ngôn Khê sẽ bị ác mộng đánh thức, sau đó ôm chăn co thành một nhúm, rồi ngồi thế đến hừng đông.
Dưới ánh trăng mông lung, Tống Ngôn Khê nhìn khuôn mặt mơ hồ của Ninh Vũ, tại sao một người lại có thể thay đổi nhiều đến như vậy?
Nhớ tới chuyện đời trước cùng sắc mặt Ninh Vũ luôn bày ra với y, y vừa căm hận, vừa sợ hãi, sợ rằng chỉ cần mình mở mắt ra, mọi thứ y trải qua từ trước tới giờ đều chỉ là một giấc mộng, y vẫn là Tống Ngôn Khê một mình đơn độc trong thiên viện lạnh lẽo kia, đôi khi sẽ bị các thị lang khác đến diễu võ giương oai một chút.
Rõ ràng gia thế của y không thấp, của hồi môn cũng vô cùng phong phú, thế nhưng sau khi thành thân ngay cả đồ ăn cũng phải xem sắc mặt của bọn hạ nhân thích nịnh hót kia. Nếu y sinh bệnh thì càng tệ hơn nữa, cả lang trung cũng phải chờ tận mấy ngày, không khác gì hạ nhân bình thường trong phủ. Không, có khi còn không tốt bằng tiểu thị của những thị lang được sủng ái ấy chứ.
Thế nhưng, ngay lúc này, khi bị Ninh Vũ ôm vào trong ngực, y cư nhiên lại cảm thấy ấm áp an toàn.
Sau một hồi Ninh Vũ cũng hoàn toàn thanh tỉnh luôn: “Ngươi không ngủ được à? Vì khát phải không? Hay muốn đi nhà xí?”
Tống Ngôn Khê nhắm mắt giả làm đà điểu, nói: “Ta đang ngủ đây.”
“Tống Ngôn Khê, tại buổi chiều ngươi ngủ nhiều quá đó. Hồi trưa ngươi nên ở trong phòng ngủ trưa cho đàng hoàng, nếu buổi trưa ngươi không đến chỗ cha, ngươi cũng sẽ không không có thời gian để ngủ trưa. Cứ thế, buổi chiều ngươi cũng sẽ không buồn ngủ.”
“Ta muốn ngủ lúc nào thì ngủ.” Y sẽ không ẩn nhẫn chịu đựng nữa.
Ninh Vũ bĩu môi: “Ngươi chiếm mất cha như vậy, phụ thân sẽ không cao hứng.”