Trọng Sinh Chi Phu Lang Nghĩ Ta Là Tra Nam
Chương 40 :
Ngày đăng: 09:35 18/04/20
Edit: Arisassan
Đời trước Ninh Vũ cũng tỏ vẻ như mình là thần cứu thế vậy, có nhiệm vụ cứu vớt tất thảy những con người đáng thương dưới nhân gian. Cũng vào một lần trông thấy Bạch Vô Trần bị hãm hại, Ninh Vũ thương tiếc cho vận mệnh bấp bênh của y, cho nên mới giúp y chuộc thân, sau đó mua cho y một khu tiểu viện, để y có một nơi trú thân, cũng không cần Bạch Vô Trần phải lấy thân báo đáp.
Thế nhưng đôi khi tiểu thị của Bạch Vô Trần cũng sẽ vào phủ để van cầu sự giúp đỡ của Ninh Vũ, có lúc là do Bạch Vô Trần đổ bệnh, chỉ là Bạch Vô Trần gạt hắn không cho hắn biết thôi. Tiểu thị thấy Bạch Vô Trần không chịu được nữa nên mới van cầu Ninh Vũ cứu mạng.
Có lúc là do một vài tên lưu manh hỗn đản đến tiểu viện quấy rối Bạch Vô Trần.
Ban đầu Tống Ngôn Khê còn thương tiếc cho Bạch Vô Trần có dung mạo lại không có năng lực để tự bảo vệ bản thân, phải sống một cuộc sống gian nan như vậy. Thế nhưng sau đó y cũng dần dần hiểu ra, bất quá là thủ đoạn tranh sủng dục cầm cố túng* thôi.
[*Dục cầm cố túng (欲擒故縱) – Muốn bắt thì phải thả: một trong ba mươi sáu kế. Thời Tam Quốc có Mạnh Hoạch làm phản khiến Thục Hán bất ổn. Để thu phục Mạnh Hoạch, Gia Cát Lượng đã bảy lần bắt, bảy lần thả Mạnh Hoạch khiến Mạnh Hoạch đội ơn, không dám làm phản nữa.]
Bạch Vô Trần vẫn bày ra dáng vẻ “trích tiên” không tranh với đời, gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn, kiên cường ẩn nhẫn, thủ đoạn cao siêu, lúc Ninh Vũ chuộc thân cho y cũng không tỏ vẻ gì là ham muốn sắc đẹp của y, thế nhưng số lần đi đến tiểu viện của Bạch Vô Trần lại càng ngày càng nhiều, tần suất cũng vô cùng thường xuyên.
Sau đó còn đón y vào phủ, mấy ngày sau Bạch Vô Trần liền có tin mang thai, Ninh Vũ còn luôn tỏ ra áy náy với y.
Thế nhưng hiện tại, Ninh Vũ cũng chỉ hứng thú mười phần đứng xem kịch vui, mà tên Lý Hàn kia lại đứng chắn trước mặt Bạch Vô Trần, muốn cứu y ra khỏi dầu sôi lửa bỏng.
Tống Ngôn Khê trong lúc hoảng hốt cảm thấy như thân ảnh của Lý Hàn đang chồng lên hình bóng Ninh Vũ ở đời trước. Ngay cả ngữ khí lúc nói chuyện cũng y hệt.
Lý Hàn vừa lấy bạc ra vừa nhức nhối trong lòng, gã vừa bàn luận với Viên lão gia về kinh nghiệm trong phương diện kinh thương, nhờ đó mà thuyết phục được Viên lão gia cho gã quản lý một vài cửa hàng cùng hỗ trợ tài chính cho gã một chút, để gã cải tiến phương pháp buôn bán cho cửa hàng kia, cách quản lý cũng thay đổi một lần, hiệu quả khá thành công.
Số bạc này vốn là tiền vốn của gã, nhưng khi vừa trông thấy thân thể điềm đạm đáng yêu nhưng vẫn cố gắng kiên cường cùng ánh mắt mong đợi có người vươn tay cứu rỗi mình kia, Lý Hàn đành phải cắn răng, bạc thì lúc nào cũng có thể kiếm lại, còn đây là chuyện liên quan đến hạnh phúc cả một đời người, gã không thể khoanh tay đứng nhìn được.
Bạch Vô Trần xuyên qua bả vai của Lý Hàn mà nhìn về phía Ninh Vũ, ánh mắt loé lên một tia sốt ruột, lúc nhìn về phía nam nhân đang chắn trước mặt mình thì chỉ cảm thấy gã vô cùng đáng ghét, mục tiêu của y rõ ràng là Ninh Vũ, thế nhưng người này lại cố tình xông ra quản chuyện bao đồng. Làm phí mất thời cơ tốt của y.
“Hoá ra cường bá dân nam cuối cùng vẫn sẽ gặp anh hùng cứu mỹ nhân à?” Ninh Vũ nói xong, thấy không ai đáp lời mình, vừa cúi đầu xuống liền trông thấy Tống Ngôn Khê đang hoảng hốt nhìn chằm chằm vào Lý Hàn, cái này thì không được!
“Tống Ngôn Khê!” Ninh Vũ đưa tay ra nâng cằm của Tống Ngôn Khê lên: “Tiểu công tử đây tuấn tú như vậy, không bằng cùng bổn thiếu gia về phủ đi, bổn thiếu gia chắc chắn sẽ cho ngươi uống rượu uống đến say mèm, sẽ yêu thương ngươi thật tốt.”
“Tại sao lại là uống rượu say?”
Lúc tên Ninh Vũ ai cũng có thể nhìn thấy vì bảo vệ người khác mà trách cứ y, Tống Ngôn Khê đứng một bên trông thấy phu quân mình tức giận quyền đấm cước đá trên đầu tên Ninh Vũ đó, còn muốn bứt tóc của gã nữa, dù biết rằng làm vậy không có ích gì.
Tống Ngôn Khê nhìn Ninh Vũ bay tới bay lui mà cảm thấy vô cùng buồn cười, không ngờ cũng có một ngày y không còn e ngại ác mộng đời trước nữa.
“Tống Ngôn Khê, tại sao ngươi lại ăn ít như vậy?”
“Tống Ngôn Khê, tại sao ngươi lại muốn nuôi hài tử của người khác?”
Ninh Vũ ngồi bệt xuống sàn nhà rầu rĩ không vui, trong lòng Tống Ngôn Khê vô cùng sốt sắng, rất muốn đến hỏi tại sao hắn lại không vui. Sau đó cửa bị gõ vang, Tống Ngôn Khê vừa đi ra liền trông thấy tiểu tư bên ngoài đỡ một Ninh Vũ khác đặt lên giường.
Tống Ngôn Khê nằm ép sát vào tận trong mép giường, phân chia rõ ràng với Ninh Vũ khác kia, phu quân y thì vô cùng phẫn nộ, bay xuống nằm ngay chính giữa, tạo thế mà ôm lấy y.
Đúng rồi, phu quân đã từng nói qua, hắn không thích người khác đụng vào y một chút nào.
Lúc y sinh bệnh Ninh Vũ cũng ở đó, vào lễ bách hoa lúc Ninh Vũ khác kia vui cười đùa giỡn với Viên Trí Chi thì hắn cũng ở bên cạnh y, còn dặn y không được ỷ vào dung mạo xinh đẹp của mình mà đi trêu hoa ghẹo nguyệt.
Khung cảnh biến đổi một cái, Tống Ngôn Khê chỉ mặc trung y, kinh hãi nhìn về phía nam nhân xa lạ trong phòng mình, sau đó một đám người phá cửa mà vào, có rất nhiều người, nhưng không có phu quân của y. Tống Ngôn Khê không quan tâm đến chuyện xảy ra dưới kia nữa, chỉ lo nghĩ phu quân của y đâu rồi?
Chỉ trong chốc lát Ninh Vũ liền xuất hiện từ trong đám người, Tống Ngôn Khê trông thấy hắn mới an lòng trở lại. Ninh Vũ xông đến vây quanh y, mà nam nhân kia lại tỏ vẻ cao cả nói rằng sẽ cho y được tự do theo đuổi chân ái.
Đời trước Tống Ngôn Khê tâm như tro tàn, phụ thân và cha cũng đã đi mất, y không thể để cho Ninh Vũ kia phá hỏng thanh danh của y, huỷ hoại danh dự của phủ bọn họ được, y muốn bảo vệ một chút tôn nghiêm cuối cùng của mình.
Dường như Ninh Vũ cũng biết y định làm gì, chỉ trầm mặc ở bên cạnh y, nhìn y tắm rửa thay y phục, sau đó châm lửa lên màn che.
Dù cho chỉ là một bóng mờ không có thực thể, Ninh Vũ vẫn tiếp tục che chở cho y…
“Tống Ngôn Khê, ngươi đừng sợ, ta vẫn luôn ở đây.”
“Ta không sợ, ta biết ngươi vẫn luôn ở đây.”