Trọng Sinh Chi Phu Lang Nghĩ Ta Là Tra Nam

Chương 41 :

Ngày đăng: 09:35 18/04/20


Edit: Arisassan



Tống Ngôn Khê cảm thấy toàn thân mình như đang bị đặt trên lò nướng.



“Tống Ngôn Khê, Tống Ngôn Khê.”



Mí mắt của Tống Ngôn Khê vô cùng nặng nề, bên trong cơ thể như có một lực kéo nào đó ngăn không cho y mở mắt ra, y chợt muốn cứ như thế mà ngủ thiếp đi, thế nhưng thanh âm đang gọi tên y kia lại xen lẫn tiếng nghẹn ngào, tựa như sắp khóc.



Tống Ngôn Khê dùng hết khí lực mà mơ mơ màng màng mở mắt ra, nhất thời cảm thấy vô cùng mờ mịt, không biết mình đang ở ngoài hiện thực hay vẫn còn trong mộng nữa.



“Tống Ngôn Khê, cuối cùng ngươi cũng tỉnh rồi, thân thể ngươi rất nóng đó, có cảm thấy khó chịu gì không?”



Sau khi Ninh Vũ bị người trong ngực hun nóng đến tỉnh, làm cách nào cũng không đánh thức được Tống Ngôn Khê, cho nên đành phải hoang mang gọi tiểu tư bên ngoài đi mời đại phu.



Ninh Vũ lấy khăn đắp trên đầu Tống Ngôn Khê xuống, một lần nữa thay thêm một cái: “Ngươi đột nhiên phát sốt ngay giữa đêm, đại phu đã đến xem rồi.”



“Phu quân?” Tống Ngôn Khê vừa lên tiếng mới phát hiện ra cổ họng mình khô sáp khàn khàn.



Ninh Vũ rót nước ấm trên bàn bên cạnh ra đút cho Tống Ngôn Khê uống: “Một hồi nữa là thuốc nấu xong rồi, ngươi phải ngoan ngoãn uống thuốc đó.”



Đôi môi Tống Ngôn Khê vô cùng tái nhợt, sắc mặt suy yếu dựa vào người Ninh Vũ, trong lòng Ninh Vũ khỏi nói cũng biết đang đau lòng biết bao: “Đại phu nói là ngươi vì thất tình* nội thương, khí thế hỗn loạn, phủ tạng tổn thương, âm dương mất cân đối nên mới sinh bệnh.” Ninh Vũ mím môi một cái rồi nói: “Ngươi không thích ở bên cạnh ta đúng không?” Cho nên mới có thể vì thất tình nội thương mà sinh bệnh.



[*thất tình là bao gồm 7 loại cảm xúc hỉ, nộ, ái, ố, ai, lạc, dục (mừng, giận, thương, ghét, buồn, vui, muốn), không phải thất tình kia đâu nha =)) ]



Tống Ngôn Khê nắm chặt tay Ninh Vũ: “Không phải thế.”



Trên cửa sổ có treo chuông gió do Tống Ngôn Khê tự tay làm, phía dưới rũ xuống hai cái mộc bài nho nhỏ, trên mộc bài là chữ Tống Ngôn Khê và Ninh Vũ cùng viết, gió thổi qua một cái, chuông gió phát ra âm thanh nhẹ nhàng, xen lẫn vào trong lời nói của Tống Ngôn Khê: “Ta rất vui.”



Ninh Vũ đút cháo cho Tống Ngôn Khê, tay chân vụng về, Tống Ngôn Khê cũng không ghét bỏ: “Tay ta đâu có bị gì đâu, tự mình ăn cũng được.”



Ninh Vũ bưng chén lên: “Ta muốn đút cho ngươi ăn.”



Ninh Vũ học rất nhanh, qua vài lần liền làm vô cùng ra dáng, Ninh Vũ cũng không ngốc, lúc uống thuốc không đút từng muỗng từng muỗng như vậy, mà để cho Tống Ngôn Khê ngước cổ uống một hơi hết luôn.


Hiện tại Ninh Vũ đang cực kỳ xoắn xuýt, chỉ cần hắn dựa gần Tống Ngôn Khê một chút, Tống Ngôn Khê sẽ ôm ôm hôn hôn hắn, làm tim hắn đập vô cùng nhanh. Miệng nói muốn giữ khoảng cách với Tống Ngôn Khê, nhưng lại không nhịn được mà bị vẻ tươi sáng của Tống Ngôn Khê thu hút, không cẩn thận thì sẽ ngây ngốc đi theo sau Tống Ngôn Khê cả ngày.



Tống Ngôn Khê ngồi trên nhuyễn tháp trong thư phòng, trước mặt bày ra đủ loại kim chỉ vải vóc, Ninh Vũ thấy thế liền tới gần dọn kim chỉ sang một bên: “Ta có nhiều y phục lắm rồi, ngươi không cần làm nữa.”



“Ta không làm cho ngươi.”



Tống Ngôn Khê thấy Ninh Vũ không cao hứng, đành giơ tấm vải trong tay lên: “Ngươi thấy cái này đẹp không?”



Chỉ có chút xíu, còn không đủ để bọc lấy cánh tay của Ninh Vũ, tuy nhiên, vừa nhìn thấy bộ quần áo nhỏ như vậy, linh quang trong đầu Ninh Vũ đột nhiên loé lên: “Cái này là cho tiểu bảo bảo mặc à?” Nói xong liền lén lút nhìn về phía phần bụng bằng phẳng của Tống Ngôn Khê.



“Ừa, hài tử nhà đại ca ta sắp ra đời rồi, ta định làm một ít quần áo cho nó, da của tiểu bảo bảo vô cùng mềm mại, cho nên đường may phải thật tỉ mỉ.”



“Ồ.”



Tống Ngôn Khê buồn cười sờ sờ đầu Ninh Vũ: “Tiểu phúc bảo nhà chúng ta đã làm rất tốt rồi.”



Ninh Vũ lùi về sau một bước, thẹn quá thành giận nói: “Nếu ngươi còn như vậy thì ta sẽ ban ngày tuyên dâm với ngươi mất. Ngươi, ngươi không được động thủ động cước nữa.”



“Vậy ngươi động ta đi.”



Ninh Vũ suýt chút nữa đã không cưỡng lại được tiểu yêu tinh Tống Ngôn Khê, lập tức hừ một tiếng, quay đầu phất tay áo ngồi về bàn của mình, nếu như sau lưng hắn có đuôi thì chắc chắn sẽ đang vui mừng lay động kịch liệt, hắn nghiêm túc ngồi trên ghế, sau đó cách một quyển sách mà lén lút quan sát Tống Ngôn Khê.



Tầm mắt Tống Ngôn Khê vừa quét tới, Ninh Vũ liền giả vờ giả vịt nghiêm túc đọc sách.



Tống Ngôn Khê cư nhiên còn nở nụ cười với hắn nữa, không gian xung quanh y như đang nở đầy hoa, suýt nữa khiến cho đầu óc hắn choáng váng, Ninh Vũ lắc lắc đầu, bi phẫn tự nhủ, hắn không thể bị Tống Ngôn Khê cám dỗ được, thế thì mất mặt lắm, phải là Tống Ngôn Khê bị hắn mê hoặc đến choáng váng cả đầu, sau đó xấu hổ cúi mặt bám theo sau hắn mới đúng. Qủa thật là kỳ lạ! Hắn mới là phu quân.



Tuy cuộc sống của hai người càng ngày càng ngọt ngào đến chán ngán, thế nhưng chuyện khiến Tống Ngôn Khê sốt ruột là mỗi lần đại phu đến bắt mạch đều bảo y chưa mang thai, y còn cố ý tìm danh y về phương diện này để khám, kết quả là thân thể y không hề có bệnh tật gì, vô cùng khoẻ mạnh. Ninh Vũ cũng long tinh hổ mãnh, rất khoẻ mạnh, số lần hai người đồng phòng cũng không ít, tại sao y vẫn chưa có hài tử?



Những người thành thân muộn hơn họ đều liên tục truyền ra tin vui, có người cả chính quân và thị lang cùng mang thai nữa.



Nếu như không có gì ngoài ý muốn, người bình thường trong vòng nửa năm đều sẽ có tiểu bảo bảo, còn y cùng Ninh Vũ, đã gần một năm rồi mà một chút động tĩnh cũng không có.



Y rất muốn có hài tử, rất muốn sinh tiểu bảo bảo cho Ninh Vũ, như vậy Ninh Vũ chắc chắn sẽ vô cùng vui.