Trọng Sinh Chi Phu Lang Nghĩ Ta Là Tra Nam

Chương 42 :

Ngày đăng: 09:35 18/04/20


Edit: Arisassan



Tống Ngôn Khê bỏ kim chỉ trong tay xuống, tranh thủ nhìn Ninh Vũ một chút, trước đây y luôn luôn muốn thoát khỏi hố lửa mang tên Ninh Vũ này, nên mới vội vàng sắp đặt sự kiện kia ở lễ trưởng thành của mình. Trải qua mọi chuyện ở đời trước, y không còn muốn thành thân thêm một lần nào nữa, cũng không hy vọng gì vào những thứ tình cảm mịt mờ kia.



Vốn định sau khi thanh danh của y bị phá hỏng, Ninh Vũ xoá bỏ hôn ước với y xong, y sẽ chuyển đến chùa để làm bạn với thanh đèn cổ Phật, khỏi phải tốn cả một đời giãy dụa bên trong vũng bùn dơ bẩn ở hậu viện nữa.



Kết quả mọi chuyện đã đi lệch hướng ngay từ ban đầu, Ninh Vũ chỉ cần vài ba câu đã gạt hết mọi lời đồn đãi, lúc đó trong lòng y cảm thấy vô cùng tuyệt vọng.



Sống lại một đời, y chỉ muốn thanh thanh tĩnh tĩnh sống qua cuộc đời này, không muốn dính líu tới những chuyện thị phi trong hậu viện của Ninh Vũ nữa. Thế nhưng Ninh Vũ lại đẩy ngày thành thân lên sớm hơn.



Có rất nhiều chuyện không giống như trong ký ức của y, giai đoạn mới thành thân y cực kỳ tức giận và sợ hãi, sợ rằng cuộc sống của mình sẽ lại như đời trước, mà không hề nhận ra Ninh Vũ khác với đời trước rất nhiều.



Ở chung với Ninh Vũ, ngày nào cũng bị hắn chọc tức đến giơ chân, quên cả lớp nguỵ trang của mình.



Nếu không thể không thành thân, vậy thì Tống Ngôn Khê liền quyết định nắm chặt sản nghiệp Ninh phủ trong tay, chuyển một ít tài sản không quá nổi bật sang tên của mình. Cha vốn giao hết quyền quản gia cho y, Ninh Vũ cũng chưa hề hỏi đến mấy chuyện này, cho nên sổ sách được y chỉnh sửa vô cùng dễ dàng.



Đợi đến khi Ninh Vũ nghênh thú mấy thị lang kia vào phủ giống như đời trước, y sẽ bỏ lại cho Ninh Vũ một cái xác không, khiến hắn không còn bạc để xài.



Trước đây Ninh Vũ cũng chỉ đơn thuần ôm y ngủ, sau khi xem được loại sách kia thì ánh mắt nhìn về phía y cũng thay đổi hẳn, nhưng không phải là ánh mắt xem thường không muốn đụng vào y, tựa như y là vật gì đó bẩn thỉu lắm giống như đời trước.



Tống Ngôn Khê cũng không khước từ, hiện tại bên người Ninh Vũ không có những người khác, nếu như y có hài tử, Ninh Vũ cũng sẽ không còn tác dụng gì. Y cô đơn một đời, có được một hài tử cùng chung huyết thống cũng là một cách để bồi thường, tốt hơn việc cả đời sống trong chùa một chút.



Nếu mọi chuyện vẫn diễn ra như đời trước, sau khi phụ thân và cha qua đời, y sẽ để lại cho Ninh Vũ một Ninh phủ lỗ hổng khắp nơi, rồi lén lút dẫn nhi tử của mình rời khỏi Uyển thành, tìm một thôn trấn an nhàn, dân phong thuần phác để an cư, không còn quan hệ gì với Ninh phủ hay Ninh Vũ nữa. Trên tay có nhiều tài sản như vậy, chắc chắn đủ cho y và hài tử sống một đời an ổn phú quý.



Cách nói chuyện của Ninh Vũ đôi khi có một chút ngây thơ ngốc nghếch đến mức ngớ ngẩn, nhưng lần nào cũng có thể chạm đến tận đáy lòng y. Những gì hắn nói ra tựa như một giấc mơ vô cùng hoàn hảo, chỉ có một mình y là phu lang, chỉ thích y, chỉ ngủ chung với y, chỉ sinh bảo bảo với y thôi. Y biết rõ Ninh Vũ đời trước là hạng người gì, cũng cảm thấy nực cười khi bản thân lại sa vào đống lời ngon tiếng ngọt đó của Ninh Vũ.



Càng ở chung với Ninh Vũ lâu dài, hàng đêm thân mật ôm ấp với hắn, Tống Ngôn Khê càng cảm thấy mông lung, rõ ràng bề ngoài giống hệt nhau, nhưng tại sao lại có thể thay đổi lớn như vậy?



Mãi đến khi gặp được ánh mắt tương tự như đời trước, trông thấy cảnh Lý Hàn làm những chuyện mà Ninh Vũ đời trước đã từng làm, dù là cưới Viên Trí Chi hay anh hùng cứu mỹ nhân Bạch Vô Trần, ngay cả ánh mắt lúc nhìn về phía y cũng không hề khác biệt.




“Ừ, cũng sẽ thông minh y như phụ thân nó, thi đồng sinh một lần liền đậu.”



Ninh Vũ cảm thấy thứ tự đậu của hắn vô cùng mất mặt, thế mà Tống Ngôn Khê với cha lúc nào cũng lấy nó ra để khen hắn, khiến hắn xấu hổ vô cùng, trong lòng âm thầm hối hận, nếu trước đây hắn cố gắng thêm một chút thì tốt rồi, nói không chừng còn có thể thi đậu được một thứ tự cao hơn.



Ninh Vũ đi vái Phật chung với Tống Ngôn Khê, cúng rất nhiều tiền nhang khói, Tống Ngôn Khê còn muốn gặp phương trượng, liền kéo tay Ninh Vũ theo sau.



Tống Ngôn Khê ra hiệu cho Ninh Vũ ngồi yên một bên, mình thì dò hỏi phương trượng: “Cao tăng, ta lo rằng trong nhà mình đang có yêu ma quấy phá, tổn thương phu quân của ta. Người xuất gia lòng dạ từ bi, không biết ngài có thể xem cho ta một chút được không?”



Phương trượng tỉ mỉ nhìn Ninh Vũ đang ngồi cách đó không xa rồi nói: “Phu quân của thí chủ là người có phúc, thí chủ cũng là người có phúc, khổ tận cam lai. Còn chuyện mà thí chủ đang lo lắng, mọi việc đều có quỹ tích vốn có của mình, dù cho không cẩn thận đi nhầm hướng, nhưng cuối cùng vẫn sẽ dùng một phương thức khác để xoay chuyển trở lại.”



Ninh Vũ thấy Tống Ngôn Khê cùng phương trượng hình như đang nhắc tới hắn, lập tức đứng lên đi đến bên cạnh hai người.



Tống Ngôn Khê thấy Ninh Vũ tới gần liền nhanh chóng thay đổi đề tài: “Phương trượng, đây là quẻ xăm ta vừa đánh được hồi nãy, ngài có thể giải xăm cho ta không?”



Vừa nãy lúc rút xăm, trong lòng Tống Ngôn Khê luôn muốn cầu hài tử.



Trên thẻ xăm này viết hai chữ Đại Cát, Tống Ngôn Khê thấy vậy thì thở phào nhẹ nhõm.



“Thí chủ, bần tăng từng nói thí chủ là người có phúc, thế nhưng hết thảy phúc khí đều phải cân bằng. Có thể bù đắp lại ăn năn của mình đã là vận may hiếm có, vạn sự không thể cưỡng cầu. Cửu cửu quy nhất, không có gì là thập toàn thập mỹ. Nước đầy thì tràn, trăng tròn thì khuyết cũng là đạo lý này.”



Tống Ngôn Khê nghe như sét đánh ngang tai, toàn thân cũng như bị đóng băng lại. Sống lại một đời là ân huệ lớn đến mức nào cơ chứ, e là người khác dùng cả đời phúc khí cũng chưa chắc có được cơ hội sống lại một lần. Trong lòng y cũng hiểu rõ chuyện đó, lẽ nào y hoàn toàn không có hy vọng với thân duyên huyết mạch của mình sao? Ninh Vũ hắn, hắn thích tiểu bảo bảo như vậy.



Ninh Vũ cũng nghe được những gì phương trượng đã nói, trong đầu cũng suy nghĩ rất nhanh, đồng thời còn nghĩ đến phúc khí được sống lại một đời, chẳng lẽ đó là phúc khí nơi thân duyên phụ tử của hắn sao?



Tống Ngôn Khê hoảng sợ nhìn về phía Ninh Vũ, Ninh Vũ cũng một mặt tái nhợt, tinh thần hoảng hốt, khiến cho Tống Ngôn Khê đau xót trong lòng.



Hai người hai tâm tư khác nhau, bận suy nghĩ tâm sự riêng của mình, bầu không khí trong xe ngựa trên đường trở về vô cùng nặng nề nghiêm nghị, những ngày hạnh phúc của hai người trước đây rõ ràng vẫn gần ngay trước mắt, lại như cách một khoảng thời gian thật xa, không thể quay về.