Trọng Sinh Chi Phu Lang Nghĩ Ta Là Tra Nam

Chương 43 :

Ngày đăng: 09:35 18/04/20


Edit: Arisassan



Lúc hai người về đến nhà, Ninh cha vừa mới sai nhà bếp chuẩn bị đồ ăn xong: “Các ngươi ăn cơm chưa? Ta đã bảo nhà bếp chuẩn bị thức ăn rồi, có đói bụng gì không?”



Tống Ngôn Khê nghe thấy thanh âm của cha, viền mắt lập tức đỏ lên, không nhịn được ôm lấy eo cha mà khóc.



Ninh cha cả kinh: “Ngôn Khê ngoan, đừng khóc đừng khóc, có phải Vũ nhi bắt nạt ngươi không? Ta làm chủ cho ngươi.”



Nghe thanh âm dịu dàng của cha, Tống Ngôn Khê hệt như một hài tử bị uỷ khuất, nhào vào trong lồng ngực người lớn rồi khóc đến mức không thể kiềm lại được.



Trong lòng Ninh Vũ cũng rất khó chịu, ngoài mấy bộ quần áo may tặng nhà Tống đại ca, Tống Ngôn Khê còn lén lút may thêm vài bộ rồi cất vào trong tủ, như thế cũng đủ biết Tống Ngôn Khê thích tiểu bảo bảo đến mức nào. Nhưng y lại vì hắn mà không có tiểu bảo bảo.



Ninh Uyên về nhà liền trông thấy cảnh tượng như vậy, Ngôn Khê ôm phu lang của ông khóc vô cùng thương tâm, thân thể không ngừng run rẩy. Vũ nhi ngồi một bên cũng đau thương vô cùng, phu lang nhà ông vừa phải sốt ruột luống cuống dỗ dành người này vừa phải hỏi chuyện người kia.



“Có chuyện gì vậy?”



Ninh cha trông thấy Ninh Uyên liền thở phào như tìm được lối thoát: “Hôm nay hai hài tử này đến chùa Thanh Sơn dâng hương, vừa về đã khóc thành như vậy, khóc đến mức nói không ra lời, ta cái gì cũng không hỏi ra được.”



“Vũ nhi, có phải ngươi bị uỷ khuất ở bên ngoài không?”



Ninh Vũ đầy mặt hổ thẹn tự trách: “Phụ thân, ta không thể có tiểu bảo bảo rồi. Đều là lỗi của ta.”



Ninh Uyên vừa nghe xong liền kinh hoảng, ý nghĩ đầu tiên là hôm nay Ngôn Khê không cẩn thận động thai khí rồi sảy thai.



Ninh cha cũng nhìn về phía Tống Ngôn Khê đang vùi đầu trong ngực mình, thấy thân thể y không có gì khác thường mới lắc lắc đầu với Ninh Uyên.



“Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì vậy? Cứ từ từ rồi nói.”



Ninh Vũ thuật lại lời phương trượng nói hôm nay cho Ninh Uyên nghe.


Khí thế của nam nhân này không hề kém đại ca của hắn, Hạ Như Phong bị la một câu, liền hoảng sợ không dám nói tiếp nữa.



Cao Thịnh quan sát bốn phía, tĩnh tâm lắng nghe động tĩnh bên ngoài, ngoài cửa chỉ có hai người đang nói chuyện với nhau, không còn tiếng thở nào khác.



Y chưa kịp đánh giá tình hình hiện tại của mình, cửa phòng chứa củi đã bị mở ra, một nam nhân dẫn theo một ca nhi trung niên đi vào, nhìn hai người từ trên xuống dưới một vài lần: “Cái đứa da trắng thịt mềm này, dung mạo cũng không tệ, có thể bán được giá tốt.”



“Không bán. Giá tiền ngươi đưa ra vẫn không cao bằng tiền chuộc nhà hắn đưa. Bên kia đã biết tin rồi, nhà hắn đang chuẩn bị tiền chuộc.”



Ca nhi trung niên kia nghe xong, sắc mặt chợt chuyển xấu: “Tên giá không cao đó, nhìn cũng biết không phải là người dễ chọc, trên đường còn phải đề phòng hắn chạy trốn nữa, phải luôn luôn dùng thuốc chất lượng cao, người nhà bình thường sẽ không như vậy, mức độ nguy hiểm quá lớn.”



“Ngươi nhìn rồi xử lý đi, lão đại chúng ta bảo rằng tên này là hàng miễn phí, chỉ cần bán ra ngoài là được.”



Hạ Như Phong nghe mà kinh tâm động phách, không dám thở mạnh, mãi đến khi hai người kia rời đi mới há lớn miệng ra để hít thở. Nghĩ đến những gì mình đã hoặc sắp gặp phải, hai mắt hắn liền dâng trào nước mắt, thế nhưng nhớ tới bên cạnh mình còn có người còn xui xẻo hơn, đành lên tiếng an ủi: “Ngươi đừng sợ, nhà ta chắc chắn sẽ đến cứu ta, đến lúc đó ta sẽ bảo họ giao cả tiền chuộc cho ngươi, ngươi sẽ không bị bán đi đâu.”



Cao Thịnh khinh bỉ nhìn đại thiếu gia ngây thơ kia một cái, người này thật sự đơn thuần cho rằng sau khi họ nhìn thấy mặt bọn cướp thì chúng sẽ giữ lời mà thả bọn họ đi sao?



Sắc trời dần dần sẩm tối: “Không được lên tiếng.”



Hạ Như Phong kinh ngạc nhìn nam nhân bị trói còn kín kẽ hơn hắn cởi hết dây thừng từ sau lưng ra.



Cao Thịnh vốn muốn trực tiếp rời khỏi chỗ này, cơ mà lúc nhìn về phía Hạ Như Phong đang ngây ngốc nhìn y, ngoan ngoãn nghe lời không hề lên tiếng thì sững người lại một chút, cuối cùng vẫn giúp hắn cởi dây ra: “Dám gây cản trở thì ta sẽ bỏ ngươi lại.”



Hạ Như Phong nhanh chóng lắc đầu.



Hạ Như Phong đi theo phía sau Cao Thịnh, lén lút mở cửa chạy ra ngoài. Hạ Như Phong thật sự không biết mình đang ở đâu, cũng không nhận biết được phương hướng, chỉ cố gắng bám theo phía sau lưng Cao Thịnh, đi xuyên qua đám cỏ rậm rạp cao hơn cả đầu mình.



Bỗng nhiên bên trong bụi cỏ có một chú chuột chạy ngang qua, Hạ Như Phong lập tức sợ hãi nhảy lên ôm lấy người phía trước.



Cao Thịnh bị Hạ Như Phong ôm chặt, trong mắt loé lên một tia xấu hổ.