Trọng Sinh Chi Phu Lang Nghĩ Ta Là Tra Nam
Chương 48 :
Ngày đăng: 09:35 18/04/20
Edit: Arisassan
Xoá bỏ những suy sụp cùng trầm mặc kéo dài mấy ngày liền, hai người càng ngọt ngào hơn so với lúc trước. Dù chỉ là hai ánh mắt chạm nhau thôi, bầu không khí giữa hai người đã làm cho hạ nhân xung quanh phải đỏ mặt rồi.
Ninh cha còn chê cười mà nói: “Ta đã bảo chuyện con cái không vội được mà, mấy ngày trước tâm tình của hai đứa nó còn không tốt, bây giờ khóc qua một lượt thì coi như cũng xả xong. Chuyện như vậy có sốt ruột cũng vô dụng, không bằng cứ ngọt ngọt ngào ngào sống chung với nhau. Tình cảm giữa hai đứa này còn tăng hơn so với lúc trước nữa thì phải.”
Cao Thịnh không biết may vá thêu thùa, nhưng y cũng không muốn để con mình mặc quần áo do người khác may, do đó Hạ Như Phong đành đến nhờ Tống Ngôn Khê dạy Cao Thịnh cách may đồ.
Bụng của Cao Thịnh hiện tại đã vô cùng rõ ràng, khí tức trên người cũng không còn ác liệt như lúc trước, chỗ nào cũng lộ vẻ nhu hoà.
Cao Thịnh cầm kim lên, tay chân luống cuống hết cả. Có lẽ là do không thường đụng vào mấy đồ vật nhỏ bé tinh tế như thế này, cho nên cách cầm kim cũng rất vụng về.
Tống Ngôn Khê thì kiên nhẫn ngồi bên cạnh chỉ dạy.
“Lúc trước ngươi chưa từng làm mấy chuyện này sao?”
“Ừa, cha ta mất sớm, từ nhỏ ta đã lớn lên ở biệt viện, ở đó chỉ có một vài hạ nhân phụ trách chăm sóc cho ta, không ai dạy ta mấy thứ này cả.”
“Thế nhưng ngươi vẫn rất lợi hại mà, ta cảm thấy cả Ninh Vũ cũng không thể đánh bại được ngươi luôn ấy, tuy gần đây hắn vẫn luôn chăm chỉ tập võ.”
“Từ nhỏ ta đã luyện côn tập giáo rồi, đôi khi ngứa tay cũng sẽ tự mình lên núi săn thú.”
“Oa…” Tống Ngôn Khê trầm trồ: “Ngươi kể nghe vui thế. Tiếc là ta không biết sử dụng mấy cái đó. Cả ngựa cũng không biết cưỡi luôn. Hửm? Hình như Ninh Vũ cũng không biết cưỡi, ta chưa từng thấy hắn cưỡi ngựa lần nào.”
Cao Thịnh cẩn thận thêu thêu lên tấm vải trong tay: “Các ngươi làm hoà với nhau rồi à?” Lời vừa nói ra khỏi miệng mới giật mình nhận ra mình quá thất lễ.
“Không phải thế.” Tống Ngôn Khê đỏ mặt: “Chúng ta không có cãi nhau, chỉ là vướng mắc một vài vấn đề thôi.”
“Quan hệ giữa các ngươi tốt thật.”
Tống Ngôn Khê cười ngọt ngào: “Ngươi với Hạ Như Phong cũng thế mà, vừa thành thân xong đã có hài tử, khiến ai cũng phải ngưỡng mộ.”
Cao Thịnh bất động thanh sắc quan sát biểu tình của Tống Ngôn Khê, thấy y không khó chịu gì vì chuyện này mới thả lỏng tinh thần, lần trước y thấy Tống Ngôn Khê cực kỳ nhạy cảm với chuyện hài tử, cho nên sau khi về nhà mới hỏi Hạ Như Phong, từ đó biết được rằng hai người bọn họ đã thành thân được một năm nhưng vẫn chưa có hài tử.
“Không có, phu quân hắn không bao giờ háo sắc cả.”
Cao Thịnh nhìn Tống Ngôn Khê đang ngồi ngay ngắn trước mặt mình một chút, nghĩ thầm lời này chẳng thuyết phục chút nào.
Tống Ngôn Khê giơ bộ đồ trong tay mình ra: “Ngươi thấy cái này có đẹp không?”
Nho nhỏ xinh xắn vô cùng đáng yêu, Cao Thịnh nhìn cái trong tay mình, rồi lại nhìn cái trong tay Tống Ngôn Khê, chỉ muốn ném cái trong tay mình ra ngoài không để cho ai thấy được, so ra thì đúng là mất mặt mà.
Tống Ngôn Khê vui vẻ nhìn bụng của Cao Thịnh: “Tiểu bảo bảo mặc vào nhất định sẽ vô cùng đáng yêu. Đúng rồi, còn giày nữa, ta sẽ làm loại giày đầu hổ ấy, kích cỡ nhỏ hơn cả bàn tay, mang vào rất đẹp rất dễ thương. Để ta dạy cho ngươi, hoặc ta làm cho tiểu bảo bảo cũng được.”
Cao Thịnh nhìn khuôn mặt vui vẻ của Tống Ngôn Khê, đột nhiên cảm thấy đáng lẽ ra mình không nên xuất hiện trước mặt y.
Lúc Tống Ngôn Khê đứng lên thì hơi choáng váng một chút, may là nhanh tay vịn vào góc bàn, đứng yên một hồi mới bình thường trở lại.
“Ngươi không sao chứ? Để ta đi gọi người.”
“Không sao đâu, chỉ là đứng lên nhanh quá nên choáng váng một chút thôi, đợi tí nữa là được rồi.”
Thế nhưng Cao Thịnh vẫn không yên tâm, Tống Ngôn Khê thoạt nhìn vô cùng nhu nhu nhược nhược, lỡ y vì giúp mình may quần áo mà cảm thấy mệt mỏi thì Cao Thịnh sẽ thẹn trong lòng lắm, liền quyết định bảo người đi thông báo cho Ninh Vũ với Hạ Như Phong, đồng thời phái người đi mời đại phu đến.
Ninh Vũ cùng Hạ Như Phong đang ngồi trong đình ngoài vườn thảo luận chuyện về sách xxx, Ninh Vũ đang định ăn vạ đòi thêm vài quyển về để đọc thì nghe thấy hạ nhân thông báo, lập tức vội vã trở về phòng.
“Ngôn Khê, ngươi không thoải mái chỗ nào vậy?”
“Ta không sao cả, chỉ là ngồi lâu nên choáng đầu một chút, hiện đã ổn hết rồi, ngươi không cần phải lo.”
“Lúc đại phu đến đây thì phải để ổng xem xét ngươi thật kỹ mới được, lời ngươi nói không tính.”
Sắc mặt của Tống Ngôn Khê rất hồng hào, tinh thần sáng sủa, không hề có dấu hiệu bệnh tật gì.
Sau khi đại phu đến bắt mạch cho Tống Ngôn Khê thì nói ra một câu.