Trọng Sinh Chi Phu Lang Nghĩ Ta Là Tra Nam

Chương 49 :

Ngày đăng: 09:35 18/04/20


Edit: Arisassan



Hạ Như Phong với Cao Thịnh nghe xong cũng vô cùng cao hứng, thế nhưng điều khiến cho Hạ Như Phong khó hiểu là, trên mặt Ninh Vũ không hề có một chút vui vẻ nào, ngược lại còn hiện ra vẻ sợ hãi.



“Đại phu, ngài làm lại lần nữa đi, nhớ phải xem cho đàng hoàng đó, có khi nào là chẩn đoán sai hay không.”



“Lão phu hành nghề y đã nhiều năm, hỉ mạch rõ ràng như vậy, sao có thể nhìn lầm được chứ.”



Tống Ngôn Khê thậm chí còn không dám đụng vào bụng mình: “Ta có tiểu bảo bảo ư? Sao có thể như vậy được?”



Lão đại phu nghe họ nói vậy liền tức giận, lúc đầu ông còn tưởng đôi phu phu trẻ tuổi này sẽ vô cùng cao hứng, ông cũng trông thấy nhiều trường hợp như vậy rồi. Thế nhưng theo những gì đang xảy ra ngay trước mắt ông, dường như hiện tại bọn họ không hề chào đón đứa bé này, lương tâm của một đại phu không cho phép ông giữ được bình tĩnh trước chuyện như vậy.



Ninh Vũ hoảng hốt cả toàn thân, ngay khi hắn đã chấp nhận sự thật rằng đời này mình sẽ không thể có con được, đại phu lại nói rằng Tống Ngôn Khê mang thai, cho nên suy nghĩ đầu tiên của hắn là có thể đại phu chẩn đoán sai rồi.



Miễn cho sau khi hắn cao hứng một hồi, phát hiện tất cả chỉ là hiểu lầm, như thế chỉ khiến bọn họ càng thương tâm hơn thôi.



“Phu quân.” Tống Ngôn Khê bất an gọi Ninh Vũ.



Ninh Vũ nắm bàn tay Tống Ngôn Khê đưa đến, tay còn lại choàng qua vai y, cố gắng trấn định sai người thanh toán tiền khám bệnh rồi tiễn đại phu rời đi. Sau đó liền phái người khác đi mời một đại phu nổi danh đến.



Hạ Như Phong vô cùng khó hiểu: “Ninh Tiểu Vũ, đại phu không phải đã nói chỉ là mang thai không có bệnh rồi sao? Ngươi vẫn chưa yên tâm à? Đúng rồi, ngươi phải mời cơm chúng ta đó.”



“Ừ ừ, ngươi muốn ăn bao nhiêu cũng được.”



Hạ Như Phong thấy hai bàn tay của Ninh Vũ không tự chủ mà run rẩy thì lên tiếng an ủi: “Được rồi, ta biết ngươi đang rất cao hứng, lúc ta nghe tin cũng kích động hưng phấn giống hệt như ngươi vậy. Đợi sau này sinh nhiều lần nữa là ngươi quen ngay ấy mà. Cơ mà hài tử của ta lớn hơn hài tử của ngươi đó, sau này sẽ là ca ca.”



Chỉ trong chốc lát, mấy đại phu khác cũng lần lượt đến, đều cho ra kết quả như nhau.



“Đủ rồi, Ninh Tiểu Vũ, đại phu nào cũng bảo là có thai, tại sao ngươi vẫn chưa tin vậy? Hay là hiện tại ngươi vẫn chưa muốn có hài tử?”




Ninh Vũ nghi ngờ nhìn cha vài lần, nghiêm túc hỏi: “Cha, ta có phải là Tiểu Phúc Bảo của ngươi không đó?” Trước đây lúc nào cũng khen hắn, sao tự nhiên bây giờ toàn ghét bỏ hắn vậy?



Ninh cha chột dạ cười nói: “Không phải ngươi thì ai nữa chứ. Ngươi luôn luôn là Tiểu Phúc Bảo của cha.”



“Có Tiểu Táo rồi ngươi vẫn còn thương ta nhất không?”



Ninh Uyên dở khóc dở cười: “Vừa mới khen ngươi đã trưởng thành xong, thế mà hài tử còn chưa sinh ra đã lo tranh sủng với hài tử rồi. Bất quá tên Tiểu Táo đúng là đáng yêu thật.”



Ninh Vũ vô cùng tự hào: “Ta nghĩ ra đó.”



Đợi đến khi cả phụ thân và cha đều rời đi, Tống Ngôn Khê vẫn ngồi yên ở chỗ cũ. Ninh Vũ nhìn Tống Ngôn Khê một chút, mặc dù sắc mặt của Tống Ngôn Khê không khác gì, hắn vẫn cảm nhận được cảm xúc căng thẳng phía dưới vẻ ngoài bình tĩnh của Tống Ngôn Khê.



Ninh Vũ đứng trước mặt Tống Ngôn Khê: “Ngôn Khê, ngươi đừng sợ, ta sẽ bảo vệ ngươi và Tiểu Táo.”



Tống Ngôn Khê mềm nhũn cả người, chôn đầu vào trong bụng Ninh Vũ: “Tiểu Táo, nó…”



Ninh Vũ vuốt mái tóc mềm mượt của Tống Ngôn Khê, an ủi: “Ta biết. Ngôn Khê, ngày mai ta sẽ sai người đi phát cháo từ thiện, tiếp tế những gia đình khó khăn, quyên tiền cho các chùa miếu và trường học. Tiểu Táo của chúng ta chắc chắn sẽ có rất nhiều phúc.”



Tống Ngôn Khê chậm rãi đứng lên dưới sự nâng đỡ của Ninh Vũ, hai chân đều tê cả ra, phải dựa vào người Ninh Vũ một hồi mới ổn lại được.



Ninh Vũ an ủi hôn một cái lên trán Tống Ngôn Khê: “Có ta ở đây, đừng sợ.”



“Ừa.” Tống Ngôn Khê cẩn thận đi mấy bước, tay vẫn nắm chặt y phục trên người Ninh Vũ: “Ngươi không được sang phòng khác ngủ đâu đấy.”



“Không đâu, ta sẽ ôm ngươi ngủ. Cha nói không được làm phiền ngươi chứ đâu có nói là không được cùng ngươi ngủ chung một giường, chỉ là không được hành phòng thôi. Ta sẽ không thương tổn đến ngươi.”



Thích là làm càn, yêu là kiềm chế.