Trọng Sinh Chi Phu Lang Nghĩ Ta Là Tra Nam
Chương 53 :
Ngày đăng: 09:35 18/04/20
Edit: Arisassan
Ninh Vũ cười xấu xa: “Tiểu Phong Tử, để ta hỏi ngươi câu này.”
Hạ Như Phong ngồi thẳng lưng lên: “Ngươi hỏi đi, gần đây ta chăm học lắm đó.”
“Ví dụ như lúc Tiểu Hồ Lô sáu tuổi, số tuổi của Tiểu Đào bằng phân nửa số tuổi của nó, vậy lúc Tiểu Hồ Lô mười tuổi, Tiểu Đào mấy tuổi?”
Hạ Như Phong trả lời ngay: “Năm tuổi.”
Ninh Vũ cười vỗ vỗ vai Hạ Như Phong: “Ngươi đúng là thông minh thật, không uổng công dạo này chăm chỉ học hành.”
Hạ Như Phong đắc ý, hai hàng lông mày giơ cao hết cả lên: “Do trước giờ ta khiêm tốn thôi, chứ thật ra ta thông minh lắm đó.”
Bên này Tống Ngôn Khê lặng lẽ chụm đầu lại nói chuyện riêng với Cao Thịnh, hỏi y một vài chuyện liên quan đến thời kỳ mang thai. Đang nói thì Cao Thịnh chợt đặt tay lên bụng, miệng kêu nhỏ một tiếng.
Tống Ngôn Khê sốt sắng: “Sao vậy? Ngươi khó chịu chỗ nào à?” Định gọi hai người ở đằng kia thì bị Cao Thịnh ngăn lại: “Không có chuyện gì đâu, đứa bé mới đá ta một cái thôi ấy mà.”
“Ta sờ một chút được không?” Tống Ngôn Khê nhìn bụng Cao Thịnh, đầy mặt háo hức muốn thử.
Cao Thịnh chỉ tay vào một chỗ: “Hình như hồi nãy nó đá ở đây này, ngươi sờ thử xem.”
Tống Ngôn Khê đặt tay lên, lúc chờ không được nữa định bỏ cuộc thì lại bị đá một chút, loại rung động nhẹ nhàng kia cách một tầng bụng ấm áp truyền thẳng vào trái tim y, khiến y đột nhiên muốn khóc.
“Qua mấy tháng nữa là ngươi cũng có thể cảm nhận được sự tồn tại của Tiểu Táo rồi.”
Tống Ngôn Khê quay lại nhìn khoảng cách giữa bọn họ với hai người kia một chút, xác định hai người đó không thể nghe được họ nói gì mới lén lút nhỏ giọng hỏi: “Các ngươi, giải quyết chuyện đó như thế nào vậy?”
Tống Ngôn Khê gật đầu: “Ừ, Tiểu Táo chắc chắn sẽ vô cùng xinh đẹp ưu tú, sau này còn có thể lên làm đại quan. Lý Hàn kia kỳ thật cũng rất xui xẻo, con trai gã có hai đứa chưa sinh ra đã chết, đứa còn lại thì là một ngốc tử, tuy ngoài miệng gã ta bảo dù là ngốc tử thì vẫn là bảo bối của gã, nhưng lại chưa hề quan tâm đến nó, có vài lần ta trông thấy hạ nhân bắt nạt nó nên mới trách phạt bọn họ. Tên Lý Hàn kia thế mà lại tin tưởng vào những lời phiến diện của hạ nhân, không cho ta nhúng tay vào chuyện hậu viện nữa, còn đi cấm túc ta.”
“Do con người làm ra cả thôi.”
Tống Ngôn Khê vốn đang buồn ngủ chợt tỉnh táo lên: “Sao?”
“Ngươi nhớ Tống Ngôn Thanh không? Lúc y lấy danh nghĩa của ngươi để ra vào Ninh phủ nhiều lần thì đã có một chân với Lý Hàn rồi. Bạch Vô Trần mượn tay Viên Trí Chi để hại hài tử của Tống Ngôn Thanh, khiến cho đứa trẻ đó trở thành một ngốc tử. Tống Ngôn Thanh thì hạ độc Viên Trí Chi, cho nên hài tử của hắn mới chết non. Cái lần Hạ Tử Câm đến sân của ngươi rồi bị trúng độc ấy, là do Viên Trí Chi gây ra, hắn cho rằng ngươi chiếm đoạt vị trí chủ quân của hắn, nhưng không ngờ đến việc Hạ Tử Câm sẽ đến thăm ngươi. Đành dứt khoát hạ độc luôn cả Hạ Tử Câm, lại không ngờ rằng Hạ Tử Câm đang mang thai, Hạ Tử Câm bị sảy thai tuy giữ được mạng sống, nhưng sau này khó có thể mang thai được nữa. Cuối cùng chuyện này lại đổ lên đầu ngươi.”
Tống Ngôn Khê nghe mà choáng hết cả đầu: “Không ngờ dưới vỏ bọc ôn hòa hữu ái lại che giấu nhiều chuyện gió tanh mưa máu đến như vậy. Không được không được, cứ thế này thì ta không còn buồn ngủ nữa mất, ngươi đừng nói chuyện với ta nữa, ta muốn ngủ trưa.”
Ninh Vũ vỗ vỗ lưng Tống Ngôn Khê: “Ngủ đi.”
Lúc Ninh Vũ vừa hỏi Hạ Như Phong có muốn đi xem cuộc thi hoa hậu không thì đã hối hận rồi, đám người Lý Hàn kia cùng lắm chỉ là mấy con khỉ bày trò diễn xiếc thôi, hắn không cần vì gây rắc rối cho bọn họ mà khiến Ngôn Khê khó chịu trong người, như thế không đúng với ước nguyện ban đầu của hắn.
Giả như Tống Ngôn Khê tin tưởng hắn, biết mục đích hắn đến Ỷ Thúy Viện để làm gì, nhưng trong lòng chắc chắn vẫn không thể không để ý được. Hắn gọi theo Hạ Như Phong chủ yếu để có người làm chứng cho hắn, thế nhưng sau khi nghĩ kỹ lại thì vẫn thấy không đúng tí nào. Cao Thịnh ngoài miệng không nói, trong lòng nhất định vẫn sẽ cảm thấy khó chịu, tiểu ca nhi như bọn họ, tâm nhãn vô cùng nhỏ, cả một hạt cát cũng không thể lọt vào được.
Hắn mặc quần áo với giày Ngôn Khê làm cho hắn để đi gặp tiểu ca nhi khác là cái đạo lý gì chứ? Ngôn Khê không biết sẽ tức giận đến cỡ nào. Đổi lại, nếu như Ngôn Khê đi gặp nam nhân khác, dù trong lòng hắn biết rõ Ngôn Khê không hề có quan hệ gì với người nọ, nhưng hắn vẫn sẽ không cao hứng không thoải mái tí nào.
Ninh Vũ ngắm nhìn thụy nhan của Tống Ngôn Khê, Tống Ngôn Khê lúc ngủ vẫn không quên nắm chặt lấy quần áo của hắn, đầu thì gối lên ngực hắn. Hồi đó lúc đi theo bên cạnh Lý Hàn, do Tống Ngôn Khê bị Lý Hàn trách phạt, cho nên hắn nghĩ hiện tại hắn cũng được xem là yêu ma quỷ quái gì đấy, không chừng cũng có biện pháp hù dọa Lý Hàn, đúng lúc nghe thấy người khác hỏi Lý Hàn tại sao lại không thích Tống Ngôn Khê?
Nếu Lý Hàn thích loại hình như Viên Trí Chi thì không nói, nhưng Tống Ngôn Thanh lại giống Tống Ngôn Khê đến hai phần, còn nhu nhược hơn cả y, có thể thích Tống Ngôn Thanh, vậy tại sao chỉ không thích Tống Ngôn Khê thế?
Ninh Vũ nghe thấy Lý Hàn lẩm bẩm trong miệng, nói là gã không muốn giúp nguyên chủ đổ vỏ*.
[*gốc là 接盘侠, dịch thô là “tiếp bàn hiệp”, từ lóng chỉ hành động kết hôn với một người mà không quan tâm đến quá khứ của họ (như đã từng yêu ai v.v…)]