Trọng Sinh Chi Phu Lang Nghĩ Ta Là Tra Nam
Chương 54 :
Ngày đăng: 09:35 18/04/20
Edit: Arisassan
Lý Hàn vốn chỉ ngồi sau màn bày kế cho Ỷ Thúy Viện, mặc dù gã có viết vài bài thơ tặng Bạch Vô Trần, nhưng người khác cùng lắm cũng chỉ nói một câu tài tử phong lưu thôi. Cơ mà không biết ai lại tung tin gã là người sau màn của Ỷ Thúy Viện ra ngoài, chưa kể còn có người đồn rằng gã chính là tú ông của Ỷ Thúy Viện nữa, khiến cho người xung quanh ai cũng nhìn gã với ánh mắt khác thường.
Gần đây Lý Hàn đang cực kỳ bực bội, dù là hạ nhân ở Viên phủ hay là khách làng chơi vô tình gặp phải ở Ỷ Thúy Viện, ai cũng nhìn gã rồi xì xào bàn tán, lén lút nghị luận sau lưng gã.
Chắc đang ghen tị gã được làm phu quân ở rể chứ gì? Dù sao người chịu thiệt cũng không phải gã, tuy ở rể nhưng gã vẫn là người đè Viên Trí Chi, còn được rút ngắn mấy chục năm làm lụng nữa. Đây là một vụ làm ăn lời mà không lỗ, cho nên đấy chỉ là một đám người đỏ mắt mà thôi, gã không có thời gian quan tâm đến đám tục nhân này.
Điều đáng nói nhất là Bạch Vô Trần vẫn luôn bày vẻ đoan trang kín đáo trước mặt gã, cũng không nhìn xem gã đã vung bao nhiêu tiền lên người Bạch Vô Trần, đặc biệt là lúc ở trên đường chuộc thân trả nợ cho y, để y không phải làm thị lang của ác bá. Bạch Vô Trần lại khăng khăng muốn trả ơn cho lão bản của Ỷ Thúy Viện, nhất quyết muốn ở lại Ỷ Thúy Viện.
Gã tổ chức thi hoa hậu chẳng phải là để nâng cao giá trị cho Bạch Vô Trần hay sao, tiền lời gã kiếm được đều dùng mua hoa bỏ phiếu cho Bạch Vô Trần. Nếu là ở hiện đại thì cũng đủ để gã bao dưỡng một đại minh tinh rồi, vậy mà giờ gã còn chưa được ngủ với Bạch Vô Trần nữa, đúng là thiệt thòi mà.
Chưa kể Viên Trí Chi thật sự quá hung dữ, suốt ngày cứ ỷ vào thân phận công tử thế gia của mình mà coi thường gã, Lý Hàn không hề muốn nhìn mặt Viên Trí Chi chút nào. Tuy Bạch Vô Trần có hơi cao ngạo một chút, nhưng không tục tĩu như Viên Trí Chi.
Bạch Vô Trần là người lạnh nhạt thanh cao, nhưng ánh mắt nhìn về phía gã đều tràn đầy ngưỡng mộ sùng bái, nếu không phải tính tình của Bạch Vô Trần vô cùng nội liễm thì có khi đã sớm lấy thân báo đáp rồi.
Nghe thấy tiểu thị bảo Lý Hàn đang chờ mình trong phòng, đáy mắt của Bạch Vô Trần lóe lên vẻ khó chịu.
“Ngươi không về Viên phủ bồi Viên công tử ư?”
Lý Hàn ngắm nhìn khuôn mặt vô cảm của Bạch Vô Trần, cười nói: “Sao, ngươi ghen hả?”
Bạch Vô Trần sững người một chút, không nói gì.
Lý Hàn đương nhiên vô cùng cao hứng, ở Viên phủ thì gã dù sao cũng chỉ là ăn nhờ ở đậu, lưng không thể thẳng được tí nào, không thoải mái bằng sống một mình mình. Hơn nữa gã cũng định đón Bạch Vô Trần vào sống chung, nếu cứ ở Viên phủ thì không tiện lắm. Mỗi tội Viên phủ gia đại nghiệp đại, vậy mà chỉ phân cho bọn họ chút đồ này, đúng là keo kiệt quá đi.
“Phụ thân ngươi thiên vị quá rồi, gia tài nhà ngươi đều để hết cho đệ đệ của ngươi, ngươi cũng là con của lão mà, đừng nên bên trọng bên khinh như thế chứ. Nếu là con thì bên nào cũng phải đối xử bình đẳng, mỗi người một nửa mới được. Không thể chỉ cho ngươi một chút đồ như thế này rồi đuổi ra ngoài.”
“Ngươi xem ngươi cả chút tiền này cũng không có, ngại ít thì sao không tự mình kiếm tiền đi? A, ta quên mất, tiền ngươi kiếm được đều dùng trên người Bạch Vô Trần hết rồi.”
“Ngươi, ngươi đúng là không thể nói lý mà, ta đang cảm thấy oan ức thay cho ngươi, vậy mà ngươi lại không cảm nhận được lòng tốt của ta. Chuyện của chúng ta liên quan gì đến Vô Trần chứ?”
Viên Trí Chi hừ lạnh: “Không liên quan tới y ư? Nếu không phải do y, con của ta đã không sinh non, vừa sinh ra đã thể yếu nhiều bệnh rồi. Từ khi sinh ra đến bây giờ, ngươi đến thăm con được bao nhiêu lần chứ, suốt ngày cứ quấn cùng một chỗ với Bạch Vô Trần. Nếu không nhờ Viên gia ta cung cấp chi phí ăn uống cho ngươi, thì ngươi lấy bạc ở đâu ra để đi chơi kỹ, đúng là đồ lòng lang dạ sói.”
“Chát” một tiếng, Viên Trí Chi bị tát một bạt tai, Viên Trí Chi bị đánh mạnh đến nỗi suýt ngã sấp xuống đất, trên mặt hiện rõ dấu năm ngón tay.
Lý Hàn tức nổ phổi mắng: “Ngươi sinh non không phải là vì ngươi không an phận sao, biết mình sắp sinh rồi còn ra ngoài đánh người. Vô Trần thiện lương nên mới không tính toán với ngươi. Sinh non cũng do ngươi tự làm tự chịu thôi. Còn việc ta xài bạc, đều là lợi nhuận do ta kiếm ra, không hề đụng đến một lượng nào của Viên gia các ngươi.”
Ninh Vũ ngồi trên giường đọc sách, Tống Ngôn Khê gối đầu lên đùi hắn xem tin do người mình cài trong Viên phủ báo lại.
“Hai người bọn họ bị phân ra khỏi Viên phủ, Lý Hàn thật sự ở chung một chỗ với Bạch Vô Trần. Gã còn mua cái tiểu viện sát vách nhà họ nữa, rồi đón Bạch Vô Trần vào sống. Gã muốn qua lại cả hai bên à? Cách nhau gần như vậy, đi tới đi lui cũng tiện.”
“Đầu gã lúc nào cũng bất thường mà, không thể tính toán theo lẽ thường được.” Ninh Vũ phái người dẫn đường dư luận Uyển thành xong cũng không nhúng tay tiếp nữa, Lý Hàn người này lúc nào cũng tự cho mình đúng, Viên Trí Chi đấu đá lung tung, không biết cách cứu vãn mọi chuyện, Bạch Vô Trần giỏi tính kế với ngụy trang, ba người bọn họ hợp lại với nhau, không cần hắn động thủ cũng có thể tự bày kịch ra diễn rồi.
Nhiệm vụ quan trọng nhất của hắn hiện giờ là chăm sóc Tống Ngôn Khê với Tiểu Táo, quan tâm đến sức khỏe của song thân, đồng thời dụng tâm đọc sách, tranh thủ đậu thi Hương ba năm sau. Để Tiểu Táo biết phụ thân nó không chỉ là một kẻ ngốc chỉ biết phóng túng ăn chơi. Kiếm chút mặt mũi về cho Tiểu Táo nhà bọn họ.