Trọng Sinh Chi Phu Lang Nghĩ Ta Là Tra Nam

Chương 6 :

Ngày đăng: 09:35 18/04/20


Edit: Arisassan



Ninh Vũ không hề liếc mắt nhìn người trước mặt dù chỉ một cái, thấy Tống Ngôn Khê không sao liền không khách khí mở miệng nói: “Cút đi!”



Có lẽ là do chưa từng bị mắng không khách khí như thế, mặt Viên Trí Chi lập tức đỏ lên, chỉ thẳng vào Ninh Vũ, tức đến mức nói không ra lời.



Tống Ngôn Khê dù bận nhưng vẫn ung dung chuẩn bị xem kịch vui, dù sao Ninh Vũ cùng Viên Trí Chi luôn là hoan hỉ oan gia, đối chọi gay gắt, mỗi lần gặp mặt đều cãi nhau như chó với mèo, cãi đến mức cãi ra cả tình cảm, mặc cho mọi người phản đối thế nào, bọn họ cũng không để ý tất cả mà muốn đến được với nhau.



Ninh Vũ nắm tay Tống Ngôn Khê chuẩn bị rời đi, Viên Trí Chi không chịu, định tiến lên chặn đường để lấy lại công đạo.



Ninh Vũ trực tiếp ra lệnh cho hộ vệ ngăn cản Viên Trí Chi, dẫn Tống Ngôn Khê rời khỏi.



Ninh Vũ lấy ngọc bội ra, cài lên thắt lưng của Tống Ngôn Khê, Tống Ngôn Khê thấy Ninh Vũ tới gần liền kinh ngạc một chút, hồi thần lại liền muốn tháo ngọc bội ra.



Ninh Vũ nhìn thấu ý định của y, nhìn thẳng mặt Tống Ngôn Khê mà nói: “Nếu ngươi làm mất cái này, ta sẽ tự tay đưa cho Tống chủ quân, nhờ hắn giữ giùm ngươi.”



Tống Ngôn Khê không nhịn được oán thầm trong lòng, dừng động tác của mình lại. Y biết rõ gia đình mình rất coi trọng hôn sự này, có thể kết làm thông gia với Ninh gia sẽ mang đến rất nhiều ích lợi cho gia tộc bọn họ, không lấy ra được lý do để bọn họ tín phục, phụ thân cùng cha y chắc chắn sẽ không để y từ hôn, trong mắt người khác, có thể bám được vào Ninh gia là một chuyện vô cùng may mắn.



Ninh Vũ đây là đang đe doạ y, nếu cha y biết y hành động như thế, chắc chắn sẽ khuyên bảo cùng răn dạy y không thôi.



Bị ép dẫn đi chơi đoán đố đèn, Tống Ngôn Khê thầm cười lạnh, Ninh Vũ luôn luôn vô học, ngực không vết mực, là một kẻ chỉ biết sống phóng túng, sao có thể đoán được mấy cái đố đèn kia chứ? Về phần y, y không có hứng thú đoán mấy thứ đó, cũng không muốn bồi Ninh Vũ chơi.



Ninh Vũ lấy tiền mua cái đèn lồng đố đèn khó nhất, vô cùng xinh đẹp, tạo hình đặc biệt tao nhã, rất nhiều người ở đây đều đến vì cái đèn lồng này, thế nhưng câu đố quá khó, không ai có thể đoán ra.



Ninh Vũ cũng đoán không ra, bất quá hắn có bạc, trực tiếp mua là được, có vài người vốn đang dị nghị thấy là tiểu bá vương nổi tiếng hung hăng càn quấy liền im lặng, không lên tiếng nữa.




Tuy Ninh Vũ tính tình ương ngạnh, nhưng trong lòng cũng biết chừng mực, mời rượu những người cần phải mời xong liền không quan tâm đến những chuyện khác nữa, trực tiếp rời đi.



Tên Ninh Vũ giả kia suốt ngày nháo muốn từ hôn, còn vì thế mà quỳ từ đường mấy ngày, phụ thân cùng cha đều không đồng ý, hắn cũng không hiểu tại sao gã lại bỏ rơi Tống Ngôn Khê mà kiên quyết muốn cưới tên Viên Trí Chi vừa xấu xí vừa thô lỗ kia nữa.



Ninh Vũ tận mắt chứng kiến Ninh Vũ giả nháo không thành, trong lòng phẫn uất mà đồng ý thành thân, lại cảm thấy cọc hôn nhân này thật sự oan ức cho gã, liền đổ hết tội lên đầu Tống Ngôn Khê.



Ninh Vũ thần sắc hơi say, tên yêu quái vô năng nhu nhược đó, cần sự che chở cùng quyền thế của phụ thân và cha hắn nên không thể trở mặt, thế nhưng lại không tự thừa nhận bản thân mình có lỗi, chỉ biết bắt nạt Tống Ngôn Khê vốn ở thế yếu, trút hết bực bội lên người Tống Ngôn Khê.



Ninh Vũ nhớ rõ, tên yêu quái kia thực hiện xong các bước trong lễ thành thân liền trèo tường đến sân viện của Viên Trí Chi, nói cái gì mà mình bị gia đình bức bách, người trong lòng gã vẫn luôn là Viên Trí Chi. Ninh Vũ hừ lạnh, vô danh vô phận, còn dám lén lút tằng tịu với nhau, Viên Trí Chi vốn biết rõ ngày hôm đó là lễ thành thân của ‘Ninh Vũ’ cùng Tống Ngôn Khê, nhưng vẫn không biết xấu hổ mà thông đồng với ‘Ninh Vũ’, quả là thứ đồ không thể lên được mặt bàn.



Lúc đó hắn còn ở trạng thái du hồn, ở lại trong tân phòng ngắm nhìn Tống Ngôn Khê, lòng cảm thấy thoả mãn khi yêu quái kia thức thời, chính quân của hắn, không phải là người mà yêu quái kia có thể động tới, chỉ có hắn mới được phép thôi. Việc yêu quái kia không đến tân phòng cũng hợp với tâm ý của hắn, nếu mà hắn trông thấy yêu quái đó dùng thân thể của hắn đè lên người Tống Ngôn Khê, tuỳ ý xoa nắn đùa bỡn, chỉ sợ hắn sẽ tức đến chết mất.



Bất quá, khi trông thấy Tống Ngôn Khê một mình ngồi đối diện với ánh nến đến tận hừng đông, cảm xúc thoả mãn của Ninh Vũ cũng dần dần nguội lạnh. Hắn bay đến bên cạnh Tống Ngôn Khê, ngồi xuống sát bên y.



“Tống Ngôn Khê, ngươi đừng chờ tên yêu quái kia nữa, gã sẽ không tới đâu.”



“Tống Ngôn Khê, ngươi là người của tiểu gia, chỉ có ta mới được đụng vào ngươi thôi.”



“Tống Ngôn Khê, đó là yêu quái đã cướp mất thân thể của ta, ngươi phải cách xa gã ta một chút, không thể để gã tổn thương ngươi được, càng không thể để gã làm hại đến cha.”



Dưới ánh nến, thân ảnh đơn bạc của Tống Ngôn Khê hắt lên vách tường, chỉ có tiếng lách tách nhẹ nhàng phát ra từ dưới đài nến.



Ninh Vũ dừng một chút, sờ sờ đỉnh đầu của Tống Ngôn Khê, lập tức chọc xuyên qua người y, cơ mà Ninh Vũ cũng không thèm để ý, hắn đã sớm quen với việc này rồi: “Tống Ngôn Khê, tiểu gia vẫn luôn ở đây, ta luôn luôn ở bên cạnh ngươi, ngươi đừng sợ.”