Trọng Sinh Chi Phu Lang Nghĩ Ta Là Tra Nam

Chương 7 :

Ngày đăng: 09:35 18/04/20


Edit: Arisassan



Ninh Vũ đi thẳng đến cửa phòng ngủ của hắn, nhìn nến đỏ cháy lập loè trong phòng, nhất thời có chút không phân biệt được mình đang ở đời trước hay hiện tại. Mãi đến khi có một thanh âm vang lên kéo thần trí của hắn trở lại: “Chúc thiếu gia tân hôn vui vẻ.”



Tiểu Trúc đang canh cửa thấy Ninh Vũ cứ nhìn cửa mãi mà không đi vào, trong lòng cảm thấy vô cùng gấp gáp, đánh bạo nói một câu chúc phúc, nhằm để nhắc nhở Ninh Vũ.



Ninh Vũ hồi thần lại, đang định đẩy cửa đi vào, chợt nhớ ra trên người mình ám đầy mùi rượu, liền thả tay xuống, xoay người sang hướng khác, đi đến gian nhà sát vách tắm rửa trước tiên.



Tống Ngôn Khê ngồi trong phòng nghe thấy âm thanh của Tiểu Trúc liền cả kinh, tại sao Ninh Vũ lại đến đây? Chỉ trong chốc lát liền nghe thấy âm thanh mơ hồ khác của Tiểu Trúc: “Thiếu gia ngài đi đâu vậy?”



Tống Ngôn Khê chợt nảy ra cảm xúc thất lạc như đã đoán trước, vốn y biết Ninh Vũ sẽ không đến đây, thế nhưng trong lòng còn ôm ấp một loại hy vọng buồn cười, chỉ vì chuyện xảy ra ở ngày lễ bách hoa hôm đó không giống với đời trước. Tống Ngôn Khê, ngươi thật sự vừa đáng cười vừa đáng thương.



Tống Ngôn Khê tự mình ngồi vào bàn ăn cơm, y đã không ăn gì cả hai bữa rồi, không ai yêu y, vậy để y yêu bản thân vậy. Y muốn đối xử với bản thân mình thật tốt.



Tống Ngôn Khê gặm bánh bao, nghe thấy tiếng bước chân liền ngẩng đầu nhìn lên, bị doạ đến mức suýt đánh rơi cả bánh bao: “Tại sao ngươi lại tới đây?”



Ninh Vũ đầu tóc rối bù, thân mặc trung y, đi tới ngồi vào chỗ ngồi bên cạnh Tống Ngôn Khê. Tống Ngôn Khê theo bản năng đứng lên dời đến vị trí cách Ninh Vũ xa nhất.



Ninh Vũ nhìn Tống Ngôn Khê một cái: “Ngày hôm nay chúng ta thành thân với nhau, ta không tới đây thì có thể đi đâu chứ?” Vừa nói vừa cầm đũa lên gắp một ít đồ ăn, lúc ở yến hội, hắn chỉ uống rượu, căn bản không có tâm tình để ăn đồ ăn, hiện tại cũng cảm thấy vô cùng đói bụng. Tống Ngôn Khê không thích mùi rượu, nên hồi nãy hắn mới đi tắm rửa một chút, thay một thân quần áo dính đầy mùi rượu đi.



Đời trước Ninh Vũ không hề đến gặp y, chỉ xếp y vào thiên viện, bên trong Ninh phủ hầu như không hề có vết tích chứng minh sự tồn tại của y.



Tống Ngôn Khê vừa ăn vừa nhìn Ninh Vũ, lẽ nào hắn muốn tìm cách trả đũa y? Y làm mất mặt Ninh Vũ rất nhiều lần, khi đó hắn không phát tác, chắc chắn là đang chờ thời cơ thích hợp.



Bất quá, y không sợ Ninh Vũ. Sau khi từ bỏ những vọng tưởng giả tạo kia, y không còn mong đợi gì nữa, cũng không còn sợ phải thất vọng.



Ninh Vũ ăn no xong, ngồi yên một chỗ nhìn Tống Ngôn Khê ăn cơm, cho đến khi phát hiện Tống Ngôn Khê dưới ánh nhìn của hắn mà giảm tốc độ ăn lại, mặt cũng bắt đầu trở nên khó chịu mới săn sóc dời mắt đi, quan sát những thứ khác.



Trên giường là chăn nệm màu đỏ thẫm, trên bàn là nến đỏ long phượng, làm hắn nhớ đến việc mình từng bầu bạn bên cạnh Tống Ngôn Khê cho đến khi nến đỏ cháy hết. Hai mắt Ninh Vũ lập tức phát lạnh, dời tầm mắt đi.




“Lại đây, giúp ta bôi thuốc đi.”



Đáng đời! Tống Ngôn Khê chần chờ không muốn đi qua.



“Nếu ngươi không sang bôi thuốc, ta sẽ đến quý phủ của nhạc phụ nhờ đại phu ở đó xem giùm.”



“Đồ vô liêm sỉ!” Tống Ngôn Khê nghiến răng nghiến lợi, không thể không thoả hiệp. Nếu phụ thân cùng cha của y biết được chuyện này, chắc chắn sẽ giáo huấn y một hồi lâu.



Tống Ngôn Khê thấy vết thương nghiêm trọng như thế, trong lòng có chút hối hận, thế nhưng khi nhớ tới những chuyện ác do Ninh Vũ gây ra, tâm liền cứng rắn lên. Sau khi vẩy thuốc bột, lúc đặt vải lên thì Tống Ngôn Khê còn cố ý dùng sức đè xuống vết thương của Ninh Vũ, thấy Ninh Vũ cau mày nhịn đau liền vô cùng hả giận.



Hai người thay đồ rửa mặt xong, tiểu tư thiếp thân vào phòng thu dọn giường chiếu, thấy trên đệm có vài vết máu nhỏ lốm đốm liền sững người một chút, sau đó không đổi sắc mặt mà thay vỏ chăn.



Trước khi ngủ Tống Ngôn Khê đã khóc không ít, cho nên hiện tại hai mắt đều sưng tấy cả lên, híp lại thành một cái khe.



Hai người cùng nhau đến phòng khách thỉnh an rồi dùng bữa.



Ninh cha vừa trông thấy bộ dáng của Tống Ngôn Khê liền trừng Ninh Vũ một cái.



“Ngôn Khê, lại đây ngồi bên cạnh cha này.”



Tống Ngôn Khê vừa trông thấy Ninh cha, mũi lập tức đau xót, hai mắt đều đỏ lên.



“Bé ngoan, nếu ngươi bị Vũ nhi bắt nạt, cha sẽ làm chủ cho ngươi.”



Hết chương 7



Editor: Nghe bảo có bão do ai đó chọc chó làm con sâu rầu nồi canh, dù biết nhà mình nhỏ như lỗ chân lông íu ai đụng vào đâu nhưng vẫn khoá lại cho chắc <(“) Yên ổn lại sẽ mở ra