Trọng Sinh Chi Tinh Tế Trúc Mộng Thư

Chương 110 : Bị bắt

Ngày đăng: 12:51 30/04/20


Chris bất mãn: “Này! Tôi đã đồng ý đâu!”



Kha Lam đề phòng: “Tôi không cần sự giúp đỡ của người này.”



Chris kinh ngạc nhìn Kha Lam: “Cậu dám từ chối sự trợ giúp của Chris vĩ đại à!”



Hạ Phi: “…”



Kha Lam lạnh lùng nói: “Thứ nhất, chúng ta không quen. Thứ hai, tôi không cần một tên bỉ ổi không rõ lai lịch đột nhiên nhảy ra từ giữa phòng giúp mình.”



Chris: “?!!”



Giang Thành Điềm trào phúng cười: “Ha.”



Chris: “Cậu là ai mà dám nói tôi bỉ ổi! Cậu biết lúc trước có bao nhiêu người vừa nhìn thấy tôi đã th…”



Còn chưa nói xong tay áo đã bị Hạ Phi giật giật, Chris cứng ngắc cả người vội vàng nhìn sang Giang Thành Điềm, quả nhiên sắc mặt đối phương đã bị mây đen giăng kín.



Quả thực đúng là lấy đá đập chân mình! Chris chỉ muốn tự cắn lưỡi chết quách đi cho xong, xông đến ôm chặt đùi Giang Thành Điềm: “Điềm Điềm!”



Giang Thành Điềm giãy vài cái không được, trực tiếp đem cục cưng trong tay đặt thẳng lên đầu người kia, khoanh tay trước ngực.



Mặc dù mông Tiểu Hách nhỏ xíu, đầu Chris cũng to, nhưng có phải làm xiếc đâu mà giữ được thăng bằng. Cục cưng hoảng hốt túm chặt lấy nắm tóc màu nâu nhạt, mếu máo nhìn Giang Thành Điềm: “Chú —— ”



Chris bị mông cục cưng đè trên đầu, tóc còn bị giằng, cũng ủy khuất nhìn gọi “Điềm Điềm ——”, một tiếng này so với Tiểu Hách gọi còn mềm nhũn hơn.



Mọi người trong phòng đồng loạt nổi da gà.



Hạ Phi bước đến nhấc cục cưng lên, cứu con trai nhỏ khỏi thảm cảnh ngã ngửa: “Điềm Điềm, miệng anh ta lúc nào cũng tiện, cậu đừng chấp nhặt với tên này.”



Giang Thành Điềm hừ lạnh: “Tôi không chấp nhặt với anh ta, tôi không quen người này.”



Chris cười híp mắt: “Điềm Điềm, cậu ghen à?”



Giang Thành Điềm: “…”



Kha Lam không có thời gian rảnh rỗi nhìn bọn họ nói nhảm, lên tiếng nhắc nhở: “Chị dâu, chúng ta phải nhanh chóng xuất phát, anh tôi đang có thai, một mình ở đó không an toàn.”



“Phải rồi.” Hạ Phi nhét cục cưng vào lòng Giang thiếu tướng, túm cổ áo Chris kéo lên, “Bọn tôi chuẩn bị xong rồi, đi thôi.”



Chris giãy dụa, “Này! Tôi không đi!”



Hạ Phi trực tiếp nắm cổ áo anh ta kéo người ra cửa, vừa đi vừa nói: “Em họ, cậu yên tâm, người này miệng chó không nhả ra được ngà voi, nhưng nhân cách không chó má như mồm anh ta đâu, anh ta thành thạo việc tàng hình hơn tôi, đưa đi chỉ có lợi chứ không có hại.”



Kha Lam nhìn thế nào cũng thấy không vừa mắt kẻ này, nhưng nếu còn tiếp tục chần chừ thì tình hình của Sou càng không được bảo đảm, cắn răng nói: “Anh đi cùng bọn tôi được không?”
Hạ Phi lấy lại vỏ đem vứt, sau đó gọi những người khác ngồi xuống ăn cơm.



Kha Lam nhìn bốn người kia bình thản ngồi xuống bắt đầu ăn, bức xúc gào lên: “Này! Bây giờ anh em bị ai bắt đi còn chưa rõ, sao mọi người còn có thể bình thản ngồi đây ăn cơm được hả?!”



Chris nhíu mày: “Không thì thế nào? Chẳng lẽ bọn tôi phải không ăn không uống, sau đó như rắn mất đầu không có manh mối đi ra ngoài tìm loạn lên ba ngày ba đêm?”



Kha Lam tàn bạo nghiến răng: “Câm miệng cho tôi.”



Sắc mặt Chris trầm xuống, cúi đầu tiếp tục ăn cơm.



Bọn họ muốn ăn, Kha Lam cũng không thể cấm bọn họ ăn, thúc giục cũng vô dụng, chỉ có thể đi vòng vòng quanh bàn để khiến bọn họ ăn không trôi.



Hạ Phi: “…”



Giang Thành Khải: “…”



Hạ Phi ghé sát vào Giang Thành Khải, thấp giọng nói: “Hay là cứ nói với cậu ta đi?”



Giang Thành Khải còn chưa kịp trả lời, Kha Lam đã phát hiện, vội vàng lao đến trước mặt Hạ Phi, suýt nữa hất bay cả bát cơm trong tay hắn: “Anh nói cái gì? Nói cái gì với tôi cơ?!”



Hạ Phi: “Này…”



Hắn chần chừ nhìn Giang Thành Khải.



“Không được nhìn anh ta, nhìn tôi đây này!” Kha Lam nắm cằm Hạ Phi giật mạnh về phía mình.



“…”



Hạ Phi vội hất tay cậu ta ra, Giang Thành Khải cũng không nhìn nổi nữa kéo hai người ra.



Kha Lam lại lao đến: “Anh nói đi chứ!”



“Được rồi…” Hạ Phi thở dài, “Thật ra sáng sớm hôm nay Bello đã gửi tin báo anh trai cậu và Lâm Tiêu Tiêu bị mẹ cậu ta bắt nhốt rồi, trước mắt tạm thời an toàn.”



Kha Lam cứng đờ: “… Sao lại liên quan gì đến Lâm Tiêu Tiêu?”



“Tôi cũng rất muốn biết đây.” Hạ Phi cau mày, “Không phải hai người đã chia tay rồi sao? Nữ hoàng bắt anh trai cậu thì không nói, đến bạn trai cũ của cậu cũng bắt là có ý gì?”



“… Tôi làm sao biết được.” Kha Lam chột dạ quay mặt đi.



Chân mày Hạ Phi nhíu càng chặt.



Kha Lam tức giận: “Anh nhăn nhó với tôi thì làm được gì, còn không mau đi cứu người!”