Trọng Sinh Chi Tinh Tế Trúc Mộng Thư

Chương 111 : Tinh thể của Lâm Tiêu Tiêu

Ngày đăng: 12:51 30/04/20


“Chính vì em cứ nôn nóng như thế nên bọn anh mới không nói cho em biết chuyện này.” Giang Thành Khải giảng giải, “Tính tình em quá nóng nảy, nếu như kích động lên làm những chuyện dại dột bọn anh cũng không cản kịp.”



Kha Lam đứng bật dậy, cơ bắp cả người căng cứng, nghiến răng: “Nếu không mọi người bảo em phải làm gì, ngồi đây chờ chết à?!”



Giang Thành Khải: “…”



Giang Thành Khải bất đắc dĩ nói: “Nhẫn nhịn được nhiều năm như vậy rồi, bây giờ cần gì phải nóng nảy vội vàng?”



“Nhưng lúc đó anh trai em chưa bị bắt! Cả Lâm Tiêu Tiêu…” Kha Lam ngừng một chút, tay siết chặt, mặt đanh lại, quay đầu muốn đi ra cửa, “Nói tóm lại bây giờ em phải đi tìm Bello.”



Chưa ra được đến cửa trước mặt đã bị cản lại.



Kha Lam quắc mắt: “Tránh ra.”



Hạ Phi lắc đầu: “Bello nói chuyện này cứ để cậu ta xử lý, cậu cứ ở đây đã, không được đi đâu hết, nếu không sẽ phá hỏng kế hoạch của cậu ta.”



“Anh ta? Anh ta thì có kế hoạch quái gì, ngoài việc lôi kéo anh tôi lên giường anh ta còn biết làm cái mẹ gì nữa?!” Kha Lam tức đến hai mắt đỏ quạch, lời nói ra cũng không suy xét.



Hạ Phi hít vào một ngụm khí lạnh.



Ba người khác cũng không nói được một lời.



Kha Lam phát hiện bản thân lỡ lời, cắn môi hầm hừ: ” Bello cũng chẳng phải loại tốt đẹp gì, các người tin tưởng anh ta thì cứ chờ chôn cùng anh ta luôn đi!”



Nói xong dứt khoát quay đầu mở cửa đi ra ngoài.



“… Không đuổi theo hả?” Chris yếu ớt hỏi.



Đáp lại là tiếng dao dĩa va loảng xoảng.




“Kha Lam nói đây là tộc tinh của Đằng Thụ tộc.” Lâm Tiêu Tiêu đem tinh thể đặt lên lòng bàn tay mình, “Nghe nói tộc tinh sẽ tự chọn người kế vị, tộc tinh ở trên người ai thì người đó sẽ là bạn đời tương lai của người thống trị.”



Sou gật đầu: “Cậu nói không sai.”



Lâm Tiêu Tiêu ngơ ngác: “Nếu như thế, tức là nếu Kha Lam tiếp tục duy trì quan hệ với tôi, tương lai cậu ấy sẽ ngồi lên vương vị?”



Sou yên lặng không trả lời.



Sou không nói cho Lâm Tiêu Tiêu, viên tộc tinh này cũng không phải là tộc tinh kia, cũng không biết phải giải thích ra sao, nhưng Sou đã quan sát tinh thể nguyên thủy trong thánh điện dưới tầng hầm giáo đường rất nhiều lần, căn cứ trên màu sắc của tinh thể nguyên thủy thì tinh thể lựa chọn có màu xanh sẫm, đậm màu hơn viên này rất nhiều.



Lâm Tiêu Tiêu thấy Sou trầm mặc lại nghĩ đối phương ngầm thừa nhận, cười khổ nói: “Nếu đúng là như vậy, một chút nữa thôi là cậu ấy có thể đạt được mục đích rồi, tại sao lại đòi chia tay? Cho dù cậu ấy có vì quyền lực mà kết hôn với tôi, cũng là bản thân tôi tự nguyện mà…”



Sou nhìn vị “si hán” tội nghiệp này, lại nghĩ đến đứa em trai biệt nữu nhà mình, khẽ thở dài.



Tương lai hai người này đến được với nhau có lẽ còn rất xa…



Sou chậm rãi xoa bụng, thực ra con đường của bản thân mình cũng rất mông lung, cũng đâu có tư cách nói người khác.



Ngoài cửa sắt đột nhiên có tiếng vang.



Lâm Tiêu Tiêu vội vàng nhét tinh thể vào trong cổ áo, đứng lên khỏi giường, đi đến trước cửa sắt, giơ cánh tay lên.



Cửa sắt bị mở ra từ bên ngoài, không có ánh sáng rọi vào hay vũ khí vây kín như trong tưởng tượng, Lâm Tiêu Tiêu yên lặng thả tay xuống, vô cảm nhìn người bên ngoài.



Nữ hoàng đạp giày cao gót đi về phía trước cách cửa khoảng hai mét, hất cằm ra hiệu.



Người hầu theo sau bà ta lập tức gật đầu nhận lệnh, lạnh nhạt ngạo mạn mở miệng: “Hai người, đi theo Nữ hoàng bệ hạ.”