Trọng Sinh Chi Tinh Tế Trúc Mộng Thư

Chương 113 : Đàm phán thất bại

Ngày đăng: 12:51 30/04/20


Nữ hoàng mặt không đổi sắc khoát tay: “Ở đây không có việc của con, con về phòng đi.”



Bello vẻ mặt bất biến, bất động tại chỗ.



Nữ hoàng nheo mắt nhìn con trai mình, cũng không nổi giận, chỉ nói: “Muốn ở lại cũng được.” Bà ta chỉ vào Kha Lam, “Con canh chừng nó đi.”



Kha Lam nhìn Bello, không nói gì.



Nữ hoàng tiếp tục vấn đề bỏ dở ban nãy: “Cháu có đồng ý với đề nghị của ta không? Nếu cháu đồng ý, chúng ta tiến hành luôn, anh trai và bạn trai nhỏ của cháu cũng sẽ được thả ra ngay lập tức.”



Kha Lam lạnh nhạt nhếch mép: “Nữ hoàng bệ hạ, lời nói của bà chẳng đáng tin chút nào.”



Sắc mặt Nữ hoàng tối sầm.



“Nếu không thì để Bello đưa hai người họ ra ngoài trước, sau đó tôi thực hiện yêu cầu của bà, thế nào? Bên ngoài đều là cận vệ của bà, tôi làm sao chạy được, đúng không?”



“Cháu không sợ Bello lật lọng không thả người sao? Nó là con trai ta đấy.”



Kha Lam cười khẩy: “So với bà, tôi thấy anh ta còn đáng tin hơn.”



Nữ hoàng mím môi, nhấc cằm với Bello: “Con sang phòng bên kia đi.”



Bello cầu còn không được, giả vờ hơi do dự một lúc, nhanh chóng xoay người đi ra ngoài.



Lúc cửa phòng bên này bị mở ra, Lâm Tiêu Tiêu dời mắt nhìn Bello vừa bước vào đúng một giây, sau đó lập tức quay lại tiếp tục nhìn chằm chằm Kha Lam ở bên kia, vậy nên cũng không thấy được Bello khoát tay lên bả vai Sou, nhẹ nhàng bóp bóp.



Kha Lam đứng bên kia: “…”



CMN đối đầu với kẻ địch mạnh các người có thể thu liễm một chút cho tôi được hay không!



May là lực chú ý của Nữ hoàng đều tập trung trên người Kha Lam, không chú ý đến động tác thân mật của con trai mình với cháu trai lớn.



Bà ta chỉ tay vào chiếc ghế đặt giữa phòng: “Ngồi vào cái ghế kia đi, nhanh lên.”



Kha Lam bất động khoanh tay lùi về sau một bước, cười nói: “Thái tử điện hạ vẫn chưa đưa hai người bọn họ ra ngoài an toàn mà.”



Nữ hoàng lạnh lùng trừng mắt: “Muốn kéo dài thời gian à? Vô dụng thôi!”



Kha Lam ngoài cười nhưng trong không cười nhìn bà ta.



Hai người giằng co một lúc, bên nào cũng không chịu nhượng bộ trước.
“Nó làm sao?” Nữ hoàng nghiến răng, “Nó chỉ là đồ yêu tinh mê hoặc mày để mày phản bội lại cả mẹ ruột của mày thôi!”



Bello phẫn nộ quay đầu đi, chuyện Sou có thai không thể nói ra được, nếu không Nữ hoàng nhất định sẽ phát điên.



“Tóm lại, bây giờ mẹ cứ ở đây chờ quân bộ xét xử đi. Mẹ yên tâm, con sẽ không để bọn họ động đến mạng sống của mẹ.”



“Nếu phải ngồi tù chung thân thì thà một phát bắn chết tao luôn đi!”



“…”



Bello thật sự không chịu nổi nhìn mẹ mình thế này, không nói nữa, yên lặng rời đi.



Nữ hoàng nhìn bóng lưng con trai, bờ vai thẳng tắp rũ xuống, trong nháy mắt giường như đã già đi cả trăm tuổi.



“Nữ hoàng bệ hạ.” Cảnh ngục đứng bên ngoài đột nhiên lên tiếng.



“Ta bây giờ đã không còn là Nữ hoàng nữa rồi, đừng gọi cái danh xưng đó nữa.”



“Nữ hoàng bệ hạ có muốn ngồi lên vương vị lần nữa không?” Người kia hỏi.



Nữ hoàng cảm giác như gặp phải một tên thần kinh, ngồi xuống ghế, quay lưng về phía cảnh ngục.



Cảnh ngục cũng không để ý thái độ lạnh nhạt của bà ta, tiếp tục nói: “Tôi đã nghiên cứu tinh thể nguyên thủy của tinh thể Aisura mấy trăm năm rồi, biết được một chuyện, chỉ cần tinh thần lực đủ mạnh, có thể dùng nó để nghịch chuyển thời không, trở lại quá khứ.”



Bờ vai Nữ hoàng khẽ động, hơi nghiêng người sang.



Cảnh ngục cuối cùng cũng ngả bài: “Mà tôi đúng lúc lại chính là người có tinh thần lực đủ mạnh để làm việc này. Nếu như Nữ hoàng bệ hạ cần tôi trợ giúp, tôi nhất định sẽ cống hiến hết sức mình.”



Nữ hoàng xoay cả người lại, nhìn thẳng người kia.



“Có mục đích gì?”



“Tôi chỉ không đành lòng nhìn Nữ hoàng bệ hạ bị người thân cận nhất phản bội thôi.”



Nữ hoàng do dự hỏi: “Vì sao ta phải tin tưởng những chuyện vớ vẩn này?”



Cảnh ngục kia không đáp, đưa tay đẩy vành mũ lên, lộ ra một gương mặt quen thuộc.



“… Là ông?!”