Trọng Sinh Chi Tinh Tế Trúc Mộng Thư

Chương 114 : Biến mất

Ngày đăng: 12:51 30/04/20


Nữ hoàng bị phế truất, đương nhiên phải có Quốc vương mới lên thay.



Giang Thành Khải có bạn đời được tinh thể Aisura lựa chọn, Thái tử Bello, Con trai của Quốc vương tiền nhiệm, Vương tử Kha Lam, một trong ba người này ai cũng có khả năng đăng cơ, chỉ có điều Giang Thành Khải được quần chúng ủng hộ nhiều hơn.



Thứ nhất vì y là nam thần toàn dân, thứ hai là vì tinh thể trên người Hạ Phi.



Thực ra chuyện tinh thể Aisura trên người Hạ Phi bọn họ quyết định không công khai ra ngoài, vì Giang Thành Khải không muốn kế thừa vương vị.



“Anh, anh thật sự không muốn ngồi lên vị trí kia sao?” Giang Thành Điềm hỏi.



Giang Thành Khải không chút do dự lắc đầu: “Không muốn.”



Hạ Phi kỳ quái nhìn Điềm Điềm: “Cậu thích anh cậu lên làm vua đến thế à?”



“Đương nhiên rồi!” Giang Thành Điềm hùng hồn nói, “Anh cả là người kế vị chính thống được tộc tinh chọn, không làm thì ai làm!”



Hạ Phi cười xấu xa: “Thừa nhận đi, cậu là cái đồ sùng bái anh trai điên cuồng thôi, thứ gì tốt cũng muốn để cho anh mình.”



Mặt Giang Thành Điềm hơi đỏ lên, “Đừng có nói bậy!”



Hạ Phi chép miệng: “Lại còn đỏ mặt…”



Giang Thành Điềm: “Câm miệng!”



Chris chỉ sợ thiên hạ không đủ loạn, chen mồm vào: “Bảo bối, gần đây cậu chẳng đỏ mặt với tôi gì cả.”



Giang Thành Điềm quay đầu lại đá một phát, “Bảo bối em gái anh, tránh xa tôi ra!”



Hạ Phi hả hê: “Đền thế này rồi mà còn ngại cái gì.”



Giang Thành Điềm cả giận mắng: “Ngại con mẹ cậu, tôi không quen tên này!”



Chris dùng âm lượng tất cả mọi người đều nghe thấy lầm bầm: “Lên giường rồi mà còn không quen…”
Hạ Phi mở miệng, khi hắn vừa gọi ra cái tên trong đầu, người kia lại biến mất không còn tăm hơi.







Hắn tỉnh lại, đầu đau như búa bổ, trời đã sáng rồi.



Hạ Phi lau mồ hôi lạnh trên trán, từ trên giường ngồi dậy. Giang Thành Khải không biết đã rời giường từ khi nào, đệm giường bên cạnh lạnh như băng, không giống như có người từng nằm ngủ qua.



Tiểu Hách yên lặng ngủ trong giường nhỏ bên cạnh, thỉnh thoảng lại chẹp chẹp cái miệng nhỏ.



Tối qua cục cưng ngủ ở phòng bọn họ sao? Sao hắn không nhớ nhỉ?



Hạ Phi lắc đầu, đầu vẫn đau buốt. Hắn lảo đảo xuống giường, đi rửa mặt cho tỉnh táo, nhưng rửa xong vẫn không thấy đỡ hơn.



Lúc từ trong phòng tắm đi ra, cảm giác không khỏe trong lòng Hạ Phi càng mãnh liệt. Hắn nhìn quanh phòng, hình như vật dụng bài trí so với hôm qua cũng thay đổi rồi, nếu nhìn qua trông không khác biệt mấy, nhưng rõ ràng không phải là trạng thái hôm qua.



Hạ Phi không hiểu bản thân bị làm sao, quyết định phải đi tìm Giang Thành Khải để hỏi xem thế nào.



Hắn vừa bước ra khỏi cửa phòng đã đụng phải Giang Thành Điềm.



“Điềm Điềm, chào buổi sáng.” Hạ Phi thuận miệng chào hỏi.



Giang Thành Điềm quái dị nhìn hắn, gật đầu: “Chào.”



Thái độ của cậu ta khiến cảm giác bất an trong lòng Hạ Phi càng tăng lên, cười gượng nói: “Cậu biết anh cậu đi đâu không? Mới sáng sớm đã không thấy anh ấy đâu rồi.”



Vẻ mặt Giang Thành Điềm càng quỷ dị.



Giang Thành Điềm nhìn hắn từ đầu đến chân một lượt, chậm rãi nói: “Cậu đang nằm mơ đấy à? Anh tôi hơn 100 năm trước đã qua đời rồi, nói bao nhiêu lần cậu mới chịu nhớ đây.”



Hạ Phi chết đứng tại chỗ.