Trọng Sinh Chi Tinh Tế Trúc Mộng Thư
Chương 119 : Gây họa
Ngày đăng: 12:51 30/04/20
James bị âm thanh này hấp dẫn.
Ông ta chầm chậm đi đến trước mặt Hạ Phi, giơ tay bóp nát máy đếm giờ trên cổ tay hắn. Cổ tay Hạ Phi không bị rách, chỉ đỏ rát.
James nhìn máy đếm giờ nát vụn, dường như hiểu ra được chuyện gì, ngửa đầu cười khành khạch.
Hạ Phi: “…”
Ông chú này ông cắn thuốc đấy à?
Chờ James cười đủ, Hạ Phi cũng bình tĩnh lại không ít.
James nhếch khóe miệng nhăn nheo, khàn giọng hỏi: “Cậu còn 15 phút đúng không Giang thiếu phu nhân?”
Trong lòng Hạ Phi khẽ động, tại sao tên biến thái này lại biết được? Hắn bình tĩnh hỏi lại: “Ý ông là gì?”
“Sau 15 phút nữa, cậu sẽ vĩnh viễn kẹt ở quá khứ, không trở về được nữa, tôi nói không sai chứ?”
“Ông đùa tôi à?” Hạ Phi giả cười, “Sao tôi lại để bản thân rơi vào tình cảnh nguy hiểm như thế chứ, tôi có ngu đâu.”
Trên thực tế, hắn đúng là ngu thật.
Biết thế không đặt thời gian trở về là trước một ngày mà đã đặt trước một tiếng rồi, thần kinh dở hơi đi đặt trước tận một ngày làm cái quỷ gì không biết, đúng là hỏng não rồi!
“Suy đoán của tôi có đúng hay không, chỉ cần chờ 15 phút nữa là sẽ rõ thôi, không phải sao?” James phủi phủi máy đếm giờ nát vụn trong tay, dáng vẻ vô cùng thong dong.
Hạ Phi mím môi.
Giang Thành Khải lo lắng nhìn về phía hắn.
Thần không cho phép tùy tiện xuyên qua thời không, vậy nên chỉ có người dùng tinh thần lực triệu hồi nó mới được phép đi qua, nếu người khác đi vào, cánh cửa thời không sẽ lập tức đóng lại. Nếu đã vào hoàn toàn sẽ vĩnh viễn bị giam cầm trong hố đen không có không gian thời gian, còn nếu chưa vào hết… nói là huyết nhục lẫn lộn cũng không quá đáng.
Khe nứt từ khi thiếu niên ngã nửa người vào đã bắt đầu khép lại. Hạ Phi vừa lôi được bản thân mình trong quá khứ ra để tránh thảm cảnh cả người nát bét thì cũng chính là lúc khe nứt đóng lại hoàn toàn, hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn nó hóa thành một chấm đen nhỏ rồi biến mất như chưa từng xuất hiện.
Thiếu niên “Hạ Phi” sắc mặt trắng bệch ngồi dưới đất thở hổn hển, cả người đều là vết máu.
Hạ Phi vội vã truyền tinh thần lực vào bên trong tinh thể Aisura, nhưng cánh cửa thời không đã không còn xuất hiện nữa.
James vặn vẹo cười: “Ha ha ha ha ha —— Giang thiếu phu nhân ơi là Giang thiếu phu nhân, cả đời này cậu cũng không thể trở về được nữa rồi! Ha ha ha ha ha —— “
“Câm miệng!” Hạ Phi đạp một phát lên bụng ông ta, gương mặt nhăn nheo vặn vẹo của đối phương dúm dó lại.
“Cậu… không sao chứ?”
Giang Thành Khải cẩn thận hỏi. Sắc mặt Hạ Phi thực sự quá kinh khủng, khiến cho người khác có cảm giác chỉ một giây sau hắn sẽ ngã lăn ra đất. Thực ra bây giờ hắn cũng chỉ muốn bản thân bất tỉnh luôn cho xong.
Thiếu niên “Hạ Phi” không biết đây chính là mình trong tương lai, cậu ta nhìn sắc mặt người thanh niên đẹp đến phi nhân loại này càng ngày càng tái nhợt đầy tuyệt vọng, hơn nữa nguyên nhân còn là vì bản thân mình, run rẩy kéo kéo ống tay áo hắn, yếu ớt nói: “Xin lỗi anh, tôi gây phiền phức cho anh rồi.”
Nhưng hiển nhiên cậu ta không biết phiền phức mà mình gây ra đã trở thành đại họa.
Hạ Phi đờ đẫn vỗ vỗ mu bàn tay đầy máu của thiếu niên.
Chuyện cũng đã xảy ra rồi, có thể làm gì đây?
Nhìn đến gương mặt đầy nếp nhăn như vỏ cây của kẻ đầu sỏ gây họa, Hạ Phi điên cuồng tàn nhẫn đạp đối phương như muốn trút hết sự tức giận và hoảng loạn trong lòng. Gương mặt James càng ngày càng vặn vẹo đau đớn, nhưng cảm giác khó chịu đè nặng trong lồng ngực hắn lại chẳng giảm bớt được chút nào.
Không trở về được nữa…