Trọng Sinh Chi Tinh Tế Trúc Mộng Thư
Chương 120 : Cùng nhau về nhà
Ngày đăng: 12:51 30/04/20
Đến tận lúc ngồi trước cửa phòng giải phẫu trong bệnh viện, Hạ Phi vẫn ngơ ngẩn như người mất hồn.
Không trở về được, trong lòng hắn trống rỗng, phẫn nộ ban nãy cũng chẳng còn, chỉ thẫn thờ ngồi trên băng ghế đợi bản thân mình trong quá khứ được các bác sĩ phẫu thuật.
Đáng lẽ khi bắt được James mọi chuyện đã kết thúc rồi, nhưng hỏng là ở chỗ không ai trong bọn họ biết đến một chi tiết, Giang Thành Khải sở dĩ không lấy tinh thể Aisura ra khỏi người Hạ Phi khi hắn 15 tuổi là vì hắn bị thương quá nặng, không thể tự duy trì được sinh mạng bản thân mà cần có tinh thể bảo vệ. Hạ Phi đã bị Giang Thành Khải xóa mất ký ức về quãng thời gian này, Giang Thành Khải ở đây lại là người trong quá khứ, chưa biết những chuyện sẽ phát sinh tiếp theo, thế nên thảm hoạ phát sinh.
Đến bây giờ hắn đã hiểu vì sao năm đó mình lại tỉnh dậy trong bệnh viện.
Cho dù không có James xuất hiện đẩy ngã vào khe nứt không gian, còn có Giang Thành Khải bảo vệ bên cạnh thì hắn vẫn sẽ bị nhóm người đến cướp đoạt tinh thể Aisura đánh cho chỉ còn nửa cái mạng.
Công năng trị liệu của Lam Hồ điểu chỉ có tác dụng với người của Thôn Nha Tinh, “Hạ Phi” trong quá khứ mặc dù đã được hắn nhanh chóng lôi ra nhưng thương tích vẫn quá nhiều, bắt buộc phải tiến hành phẫu thuật gấp.
Hơn một tiếng sau, đèn báo trên cửa phòng giải phẫu tắt, thiếu niên được các bác sĩ đẩy ra ngoài.
Hạ Phi nhìn bản thân mình nhắm mắt nằm trên cáng cứu thương, vội vàng chạy đến hỏi: “Bác sĩ, tình hình cậu ấy thế nào rồi?”
Bác sĩ phẫu thuật kinh ngạc nhìn người thanh niên đẹp đến không giống người đột nhiên xuất hiện trước mặt mình, mãi đến khi hắn hỏi lại lần nữa mới lắp bắp mở miệng: “Trước mắt không có gì đáng ngại, nhưng bị mất máu quá nhiều, cần phải tĩnh dưỡng.”
Hạ Phi thở phào nhẹ nhõm.
Rơi nửa người qua khe hở không gian, không đi nửa cái mạng mà chỉ mất máu đã là phúc bảy đời rồi.
Cha của Hạ Phi đang công tác ở nước ngoài, ngày mai mới có thể trở về, hai anh trai của hắn thì chỉ một lúc sau đã đến.
Hạ Phi và Giang Thành Khải ẩn thân đứng ở góc phòng bệnh.
Đã lâu lắm rồi hắn không được nhìn thấy hai người anh trai của mình. Nhớ lại trước đây bọn họ yêu thương chăm sóc hắn nhiều đến thế nào, Hạ Phi lại cảm thấy sống mũi chua xót. Năm đó hắn bị người ngoài hành tinh giết chết, chắc bọn họ đã khổ sở rất nhiều.
Hai anh em nhà họ Hạ vào phòng bệnh xem tình hình em trai nhà mình một lúc rồi ra ngoài gọi điện. Một người gọi cho cha bọn họ báo tin em trai vẫn ổn, một người khác gọi cho cô giúp việc nấu cơm và mang thêm đồ đạc cần thiết vào viện.
Giang Thành Khải tranh thủ lúc bọn họ ra ngoài, đi đến chỗ thiếu niên đang ngủ say trên giường bệnh, đặt tay lên trán cậu ta.
Hạ Phi biết y đang xóa bỏ đoạn ký ức này trong đầu mình.
Sau khi xong xuôi, cả hai người rời khỏi bệnh viện.
James làm bị thương hơn một nửa đội ngũ quân nhân đi cùng Giang Thành Khải, chưa kể số người trước đó đã bị thương khi đánh nhau với hai nhóm người đến cướp đoạt tinh thể Aisura. Cũng may có Hạ Phi ở đây, Cục bông sau khi lớn lên năng lực cũng mạnh hơn, nó không thể chữa cho nhân loại, nhưng mười mấy người Thôn Nha Tinh này thì không thành vấn đề.
James bị trói lại giao cho bộ hạ của Giang Thành Khải canh chừng, trên người ông ta cũng bị y gắn vào một con chíp. Nếu ông ta có bất kỳ hành động phản kháng nào, con chíp trên người sẽ tự động phát ra dòng điện giật cho toàn thân tê liệt bất tỉnh.
Nhà của Hạ Phi bị tàn phá nghiêm trọng, nhìn qua còn tưởng là bị phần tử khủng bố tập kích. Nhưng Giang Thành Khải không tiện ra mặt, chỉ có thể để người khác đi giải quyết nốt vấn đề này.
Hạ Phi và Giang Thành Khải cùng đi ra khỏi bệnh viện.
Tâm trạng của Hạ Phi rất tồi tệ, phải nói là vô cùng tồi tệ.
Lần trở về này hắn cứu được Giang Thành Khải, biết được sự thật năm đó, nhưng lại không quay lại tương lai được nữa, thật sự là khiến người ta muốn phát điên! Lẽ nào hắn thật sự phải ở Trái đất sống thêm mấy nghìn năm làm một lão yêu tinh, hay là quay trở về Daours với Giang Thành Khải? Hiện tại trên tinh cầu Daours còn có một “Hạ Phi” nữa hơn 400 tuổi, nếu bây giờ hắn đến đó, không biết sẽ xảy ra chuyện đáng sợ gì.
Hắn mải nghĩ ngợi không nhìn đường phía trước, vô tình đụng phải một người đi ngược chiều, lùi về sau nửa bước, theo bản năng mở miệng: “Xin lỗi…”
Tiếng xin lỗi còn chưa nói xong đã im bặt.
Đối phương đang chăm chú nhìn hắn, gương mặt người này… quá giống Hạ Kỳ.
Rõ ràng là một người lạ, nhưng người trước mặt có một loại sức hấp dẫn rất thần kỳ, khiến Hạ Phi nhìn đến không ngừng được.
“Này!” Giọng nói bất đắc dĩ của Giang Thành Khải vang lên bên cạnh.
Hạ Phi hơi chấn động, lúc này mới ý thức được mình cứ nhìn chằm chằm người ta, cuống quít xin lỗi.
Người kia khẽ mỉm cười: “Không sao.”
Mặt người kia có nét gì đó rất trẻ con, có lẽ tuổi vẫn còn rất trẻ, ánh mắt phảng phất như trời sinh đã mang theo ý cười. Hai má Hạ Phi nóng lên, lại liên tục nói xin lỗi.
Người kia cười cười: “Không sao mà, đừng có xin lỗi mãi thế.”
Hạ Phi vô cùng lúng túng.
Người kia đột nhiên nói: “Gặp nhau tức là có duyên, không bằng chúng ta tìm một chỗ ngồi nói chuyện đi.”
Hạ Phi nhìn đáy mắt lấp lánh hữu thần của người kia, vô thức mở miệng: “Được.”
Sự nhiệt tình của thanh niên xa lạ này khiến Giang phu nhân hơi sững sờ, nhưng bà rất nhanh đã phản ứng, trở tay ôm lại hắn.
Loại hình ngoan ngoãn hiểu chuyện lễ phép ai ai cũng đều thích. Trên mặt Hạ Phi đeo mặt nạ điện tử Giang Thành Khải đưa cho, gương mặt kiều diễm rực rỡ nguyên bản được thay bằng một gương mặt thanh tú. Nhớ lại hai đứa con nhỏ suốt ngày náo loạn nhà mình, độ hảo cảm của Giang phu nhân với người bạn này của con cả nhanh chóng tăng vọt.
“Hai đứa đừng đứng ở cửa nữa, nhanh vào nhà đi” Giang phu nhân kéo con trai nhà mình và bạn của con trai vào phòng khách, “Nếu đã là bạn của Tiểu Khải thì cũng chính là khách quý của Giang gia chúng ta, hai đứa chờ một chút, để mẹ đi lấy ít thức ăn nhẹ cho hai đứa ăn.”
Chờ bóng lưng Giang phu nhân biến mất hoàn toàn sau cửa bếp, Giang Thành Khải không nhịn được hỏi: “Cậu và mẹ tôi tình cảm rất tốt sao?”
“Đương nhiên rồi,” Hạ Phi cười híp mắt, “Tình cảm giữa tôi và mẹ vợ lúc nào cũng tốt!”
“Mẹ vợ?” Giang Thành Khải nheo mắt nhìn cơ thể gầy nhom của Hạ Phi, “Nói là mẹ chồng còn tạm chấp nhận được, không phải cậu là partner sao?”
Hạ Phi phất tay, “Như nhau cả thôi!”
Giang Thành Khải cười cười, không nói gì nữa.
Độ nhiệt tình của Giang phu nhân trước khi kết hôn với Giang thiếu tướng Hạ Phi đã được cảm thụ một lần rồi, không ngờ 100 năm trước so với 100 năm sau chỉ có hơn chứ không có kém, sau này chắc là vì tưởng Giang Thành Khải chết trận thật, chịu đã kích tinh thần quá lớn nên cũng bớt nhiều rồi.
Ham muốn điên cuồng của Giang phu nhân Hạ Phi biết rõ như lòng bàn tay, chính là làm vô số loại bánh ngọt.
Mặc dù tay nghề bây giờ của Giang phu nhân so với sau này kém hơn một chút, nhưng vì tấm lòng nhiệt tình của bà, Hạ Phi vẫn ăn hết cả một khay bánh lớn, Giang phu nhân vui vẻ cười đến không khép miệng lại được.
Giang Thành Khải nghỉ ngơi một lúc, sau đó đến vương cung báo cáo kết quả với Nữ hoàng.
Hạ Phi vừa nghĩ đến chuyện trong tương lai Nữ hoàng phái James trở về quá khứ ám sát Giang Thành Khải, chỉ muốn lập tức xông vào vương cung xé xác bà ta.
Đáng tiếc là không thể.
Nhưng mà nói đi nói lại, tại sao James lại cải tử hoàn sinh đội mồ sống dậy?
Giang thiếu tướng tự tay hành quyết, không có khả năng ông ta thoát chết được. Trong đầu Hạ Phi hiện lên ba chữ “người nhân bản”. Khi đó trong phòng thí nghiệm của ông ta có hơn một trăm bản sao được nhân bản vô tính, chẳng lẽ đúng như Giang Thành Khải đoán, James tự nhân bản chính mình?
Hắn càng nghĩ càng cảm thấy khả năng này là hợp lý nhất, mải tập trung đến độ Giang phu nhân gọi mình cũng không phát hiện.
“Philip?” Giang phu nhân lại gọi một lần nữa.
“A… Dạ?” Hạ Phi cuối cùng cũng có phản ứng, “Mẹ… À, bác gái, có chuyện gì không ạ?”
Giang phu nhân mỉm cười ôn hòa: “Cũng không còn sớm nữa, chúng ta đi ăn cơm thôi.”
Hạ Phi nhìn về phía cửa: “Không chờ A Khải về ăn cùng ạ?”
“Không chờ nữa, biết đến lúc nào nó mới về mà chờ.”
Giang phu nhân vừa dứt lời, cửa chính đã bị đẩy ra.
Hạ Phi cười cười nhìn Giang phu nhân.
Nhưng người bước vào lại không phải Giang Thành Khải, mà là một nam một nữ, khoảng mười bốn, mười lăm tuổi.
Nam cắm cổ chạy trước, nữ hùng hục đuổi theo sau.
Thiếu niên phía trước vừa chạy vừa gọi: “Mẹ, cứu con với!”
Cô gái phía sau không nói hai lời, trực tiếp rút trong túi ra “hung khí”, nhằm thẳng vào đầu thiếu niên kia mà ném.
Thiếu niên kêu thảm một tiếng, ngã sấp xuống ngay chân Hạ Phi.
Hạ Phi: “…”
Thiếu niên kia đau khổ ngẩng mặt lên.
Hạ Phi bật thốt ra: “… Điềm Điềm!”
Vẻ mặt Giang Thành Điềm cứng đờ, kinh ngạc nhìn Hạ Phi: “Anh là ai?”
Còn cô gái kia không ai khác chính là Giang Thành Duyệt, vừa nghe có người gọi em trai mình là Điềm Điềm đã ngửa đầu cười sung sướng: “Nhìn thấy chưa, cái tên Điềm Điềm này của em đã sớm lưu truyền đến toàn bộ vũ trụ rồi, chấp nhận sự thật đi ha ha ha ha —— “
Giang Thành Điềm nằm bẹp trên đất, mặt như đưa đám.