Trọng Sinh Chi Tinh Tế Trúc Mộng Thư

Chương 121 : Đại kết cục

Ngày đăng: 12:51 30/04/20


Giang Thành Điềm thời niên thiếu quả nhiên đáng yêu hơn cái tên trung nhị sau này nhiều.



So với bộ dạng vừa ngu xuẩn vừa moe 100 năm sau, hiện tại trông vẫn còn bình thường chán.



Hạ Phi đưa tay đỡ Giang Thành Điềm dậy.



Giang Thành Điềm sụt sịt nhìn hắn: “Cảm ơn anh.”



“Không có gì.” Hạ Phi khẽ mỉm cười, Giang Thành Điềm ngẩn người nhìn gương mặt rạng rỡ của hắn, “Hôm nay ở trường được nghỉ hè đúng không?”



Giang Thành Điềm yên lặng gật đầu, sau đó bị Giang Thành Duyệt huých một cái.



Giang Thành Duyệt cười híp mắt: “Anh Phù tộc đại ca, xin chào, anh là bạn của anh cả sao?”



Hạ Phi mỉm cười: “Đúng vậy, anh là Philip, là bạn ở Ngân Hà của anh trai em.”



Giang Thành Duyệt vô cùng phóng khoáng: “Em tên là Giang Thành Duyệt!”



Giang Thành Điềm có hơi xấu hổ, dù sao bản thân cũng vừa ngã dập mặt ngay chân đối phương, lí nhí nói: “… Em là Giang Thành Điềm.”



Hạ Phi gật đầu: “A Khải rất hay nhắc đến hai đứa, cậu ấy nói trong nhà có hai đứa em trai em gái rất đáng yêu.”



Giang Thành Duyệt vô cùng vui vẻ.



Giang Thành Điềm lầm bầm: “Em là con trai, làm sao gọi là đáng yêu được.”



Nhớ lại Giang Thành Điềm trong tương lai cao hơn mình nửa cái đầu vừa trung nhị lại còn ngạo kiều, bây giờ đột nhiên biến thành em trai nhà bên e thẹn rụt rè thấp hơn mình nửa cái đầu, Hạ Phi không nhịn được kéo cổ Điềm Điềm xuống, vò tóc cậu ta thành ổ gà.



Mặt Giang Thành Điềm đỏ bừng lên tránh khỏi tay hắn, hoàn toàn không hiểu tại sao anh trai xinh đẹp này lại làm ra hành động thân mật như thế với mình, rõ ràng hôm nay là lần đầu tiên hai người gặp nhau mà. Mà đáng ngạc nhiên hơn là chính bản thân mình cũng không cảm thấy bài xích sự thân thiết của người này.



Hạ Phi thấy Giang Thành Điềm hai má đỏ hồng ngơ ngác nhìn mình, thò tay bóp khuôn mặt nho nhỏ kia một cái.



Giang Thành Điềm hoảng hốt lùi về sau, suýt nữa tự vấp phải chân mình ngã chổng vó.



Đúng lúc này của lại mở ra lần thứ hai.



Lần này người trở về là Giang Thành Khải.



Y kinh ngạc nhìn một dàn bốn người trong phòng khách, cười hỏi Giang phu nhân: “Sao lại ngồi hết ở đây thế này? Đón con về sao?”



Giang phu nhân đứng dậy giúp y cởi áo khoác treo lên móc: “Chỉ giỏi nghĩ thôi, em trai em gái con vừa về, chúng ta chỉ chưa kịp đi vào thôi. Đúng rồi, báo cáo xong chưa? Ba con đâu đâu?”



“Xong rồi ạ.” Giang Thành Khải gật đầu, “Ba có chút chuyện phải xử lý gấp, đêm nay chắc sẽ ở lại quân bộ không về, ba nhắn chúng ta cứ ăn cơm rồi đi nghỉ, không cần chờ.”



“Vậy sao,” Giang phu nhân thở dài, dường như đã quen với việc này, “Ba con càng ngày càng bận rội, thôi, không nói đến ông ấy nữa, cơm sắp nguội rồi, mấy đứa mau vào ăn đi.”



Bà quay người đi vào phòng ăn, Giang Thành Duyệt cũng lôi Giang Thành Điềm đi theo.



Giang Thành Khải đang muốn theo vào, lại bị Hạ Phi túm lại kéo ra góc phòng.



“Làm gì?” Giang Thành Khải để mặc hắn lôi mình đi.



Hạ Phi nhỏ giọng hỏi: “Tối nay rảnh không?”



Giang Thành Khải cau mày nhìn hắn: “Cậu muốn làm gì?”



“Tôi muốn đến thánh điện một chuyến.”



“Gấp vậy sao?”



“Đúng thế, rất gấp. Trong tương lai cậu bị Nữ hoàng hại chết, tôi phải trở về xem thế nào!”



Giang Thành Khải ngẩn ra: “Sao cậu lại khẳng định Nữ hoàng muốn giết tôi?”



Hạ Phi suy nghĩ một chút: “Hiện tại chưa có bằng chứng xác thực, nhưng Nữ hoàng vẫn luôn kiêng kỵ Giang gia, chờ sau khi cậu lớn lên… không phải, là sau khi cậu đủ mạnh rồi, có khả năng uy hiếp đến quyền thừa kế của Thái tử, kiểu gì bà ta cũng sẽ có ý đồ tiêu diệt cậu. Hôm trước tôi đã nói rồi còn gì, 100 năm sau vì cậu phế truất bà ta nên bà ta mới ôm hận, sai người trở lại quá khứ giết chết cậu.”



Giang Thành Khải lắc đầu: “Tôi không định phế truất Nữ hoàng.”


Giang Thành Khải phản bác: “Sao lại không liên quan, tôi có thể giúp cậu tìm kiếm tư liệu liên quan đến cánh cửa thời không.”



Hạ Phi cuống cuồng bò dậy, suýt chút đụng ngã cả Giang Thành Khải, “Cậu thật sự có thể tìm được thêm tư liệu về cánh cửa thời không cho tôi sao?”



Giang Thành Khải quay mặt đi: “Không cần cảm ơn.”



Hạ Phi lập tức ôm lấy y vỗ bôm bốp vào lưng đối phương, “Yêu cậu chết mất!”



Mặt Giang Thành Khải đỏ lên: “…”



Tư liệu về cánh cửa thời không tương đối hiếm, nhưng nhân lực của Giang Thành Khải nhiều, trong vòng một ngày đã thu được không ít, trong đó có cả một số tư liệu là thông tin lưu truyền trong hoàng thất. Mặc dù không phải tư liệu nào cũng hữu dụng, nhưng ít nhiều gì vẫn bổ sung được thêm nhận thức về xuyên qua thời không.



Trong hai ba ngày, Hạ Phi và Giang Thành Khải rất nhiều lần lẻn vào thánh điện. Hắn truyền rất nhiều tinh thần lực vào tinh thể nguyên thủy, mặc dù vẫn thất bại, nhưng dưới sự ủng hộ của Giang Thành Khải, Hạ Phi lại cắn răng tiếp tục cố gắng.



Thời gian này làm khách ở Giang gia, Giang phu nhân rất thích hắn. Hạ Phi cũng tranh thủ thời gian ít ỏi viết cho bà một cuốn thực đơn, khiến cho Giang phu nhân vui vẻ vô cùng, nếu không phải người thanh niên này chưa rõ lai lịch, bà thật sự rất muốn để con mình lấy đối phương.



Giang Thành Điềm và Giang Thành Duyệt hai ngày về đến nhà đều phải chịu sự hoan nghênh nhiệt liệt biến thái của Hạ Phi. Đặc biệt là Giang Thành Điềm, hắn cảm thấy tương lai sắp không bắt nạt được Điềm Điềm nữa rồi, vì thế quyết định bắt nạt trong quá khứ cho bõ, dù sao thì Điềm Điềm bây giờ cũng đáng yêu chết đi được, bị trêu một chút đã hai mắt rưng rưng.



Đến hôm nay, Hạ Phi cũng chỉ mang tâm lý muốn thử, nên hắn không dẫn Giang Thành Khải theo nữa, một mình đến thánh điện.



Hắn mang tâm lý thoái mái nhất có thể đem tinh thần lực truyền vào tinh thể nguyên thủy, từng luồng tinh thần lực màu xanh nhạt chậm rãi quấn quít quanh khối đá.



Ngoài dự liệu của hắn, khe hở không gian bắt đầu xuất hiện!



Một mình đứng trong thánh điện dưới lòng đất, trước mặt là khe nứt sâu hun hút cao bằng nửa người, trong lòng Hạ Phi đột nhiên có một suy nghĩ, hắn muốn quay lại chào tạm biệt Giang Thành Khải trong quá khứ.



Nhưng ý nghĩ hoang đường này rất nhanh đã bị Hạ Phi đè xuống. Vất vả lắm mới mở được cánh cửa thời không, không thể để chút xúc động này làm ảnh hưởng được, trở về tương lai sẽ có Giang thiếu tướng của hắn, có Tiểu Hách của hắn, đến lúc đó muốn nói bao nhiêu lời cũng không muộn.



Ánh mắt Hạ Phi trở nên kiên định, dứt khoát bước vào khe hở.



Cùng lúc đó, Giang Thành Khải đang ngồi ở quân bộ xử lý sự vụ, đột nhiên vai y khẽ run lên, giống như cảm nhận được gì đó, cảm thấy có thứ gì đó trong đầu đang dần dần bị hút ra.



Quân nhân đang báo cáo thấy y thất thần, khẽ gọi một tiếng.



Giang Thành Khải hoàn hồn, thuận miệng nói: “Tôi không sao, cậu nói tiếp đi.”



Trong lòng y có chút mất mát, lại dần dần không nhớ được rốt cuộc mình đã quên mất thứ gì.



——



Lần này bước vào khe hở không gian không giống lần trước.



Hắn lơ lửng trong bóng tối rất lâu, suýt nữa đã mất đi ý thức. Hạ Phi cắn chặt môi cố giữ cho bản thân tỉnh táo, điều động tinh thần lực xác định thời gian trở lại.



Sau khi cảm giác đau đớn trong đầu biến mất, trước mắt hắn sáng bừng lên.



Hạ Phi hơi giãy giụa, giật mình mở mắt ra, phát hiện bản thân đang nằm trên đệm giường mềm mại, rèm cửa chưa mở ra, trong phòng có hơi tối, bên cạnh có một giọng nói dường như vẫn còn hơi ngái ngủ vang lên: “Sao vậy? Em mơ thấy ác mộng sao?”



Một bàn tay to lớn ấm áp đem hắn kéo vào trong ngực.



Thanh âm quen thuộc, nhiệt độ quen thuộc, khóe mắt Hạ Phi đỏ lên.



Giang Thành Khải vẫn đang ngủ, theo bản năng trở tay ôm lấy hắn. Hạ Phi nhổm người dậy, thấy phía bên kia Tiểu Hách đang nằm trong giường nhỏ chép chép miệng



Thật tốt, trở về rồi, thật tốt quá.



Hắn cuối cùng cũng trở lại được rồi.



Hạ Phi nhắm mắt lại, ôm lấy người bên cạnh, rướn người hôn lên môi y.



Dưới ánh mắt nghi hoặc của Giang Thành Khải, hắn khẽ cười một tiếng.



“Em đã trở về rồi.”



Ánh nắng sớm len lỏi qua khe cửa, chiếu rọi lên hai người.



_HOÀN_