Trọng Sinh Chi Tinh Tế Trúc Mộng Thư

Chương 18 : Đi học

Ngày đăng: 12:50 30/04/20


Kẻ phản quốc?



… Hắn là con của kẻ phản quốc?!



Mặc dù không lớn lên trong chế độ quân chủ chuyên chế, Hạ Phi cũng có thể sâu sắc cảm nhận được câu nói này mang hàm nghĩa gì.



Giang Thành Khải thấy sắc mặt hắn trắng bệch, vội hỏi: “Người kia có quan hệ rất tốt với cậu sao? Yên tâm đi, tôi sẽ không nói chuyện này ra ngoài, bạn cậu sẽ không sao đâu.”



Hạ Phi gượng cười nói: “Không đâu, ta chỉ là đọc được trên mạng, tò mò nên hỏi một chút thôi.”



Giang Thành Khải vẫn lo âu nhìn hắn.



Hạ Phi né tránh tầm mắt của y, thấp giọng nói: “Thật xin lỗi, tôi hơi mệt, muốn yên tĩnh một lúc.”



“… Được, vậy cậu nghỉ ngơi đi.” Giang Thành Khải hoàn toàn không tin cái cớ mà Hạ Phi nói, nhưng vẫn rất tri kỷ rời khỏi phòng.



Ngày hôm qua y quyết định lộ mặt, là muốn chuẩn bị cùng Hạ Phi bồi dưỡng tình cảm, ai ngờ năng lực tiếp nhận của đối phương lại kém như vậy, đành phải tạm thời bỏ qua. Nhưng mà đoạn đối thoại vừa nãy, lần thứ hai phá hỏng dự định muốn kéo gần khoảng cách của y với Hạ Phi.



Giang Thành Khải bất đắc dĩ lắc đầu, đóng cửa lại, đột nhiên thân thể chấn động.



Hạ Phi hỏi chuyện kia… không lẽ là hỏi cho chính bản thân?







Hạ Phi thay quần áo, nặng nề nằm xuống giường.



Những lời vừa nãy của Jason đã giáng cho hắn một đòn chí mạng. Lúc trước hắn chỉ nghĩ bản thân là một kẻ vô dụng, không nghĩ tới còn là con của kẻ phản quốc. Nhưng chẳng phải Hạ Kình Thiên là cha hắn sao? Chẳng lẽ mẹ hắn là kẻ phản quốc, hay là Hạ Kình Thiên thật sự nhặt được hắn?



“A a a a —— ”



Hạ Phi kêu gào, dúi đầu vào trong chăn.



Cha mẹ hắn đến cùng đã làm ra chuyện thiên lý bất dung gì mà lại phải lựa chọn phản quốc? Bọn họ phản quốc gia nào? Hắn là con lai giữa Anh Phù tộc Hạch tộc, cha mẹ hắn liệu có phải người của tinh hệ Jale không? Tội danh phản quốc nặng đến mức nào, nếu như cố tình lẩn trốn có bị tăng nặng hình phạt không? Nguyên chủ từ bé đã uống loại thuốc ức chế kia, mỗi năm đều nhận được một lọ thuốc mới, nói cách khác có lẽ là vẫn có liên hệ với cha mẹ ruột?



Hết vấn đề này đến vấn đề khác xuất hiện, đầu Hạ Phi đau đến sắp nứt ra.



Hắn suy nghĩ linh tinh một lúc, có hơi hối hận ban nãy đã đuổi Jason ra ngoài.




Đờ mờ nó Phi Phi là cái quỷ gì!



Còn đang nói chuyện, bọn họ đã đi đến trước cửa phòng Hạ Phi.



Ký túc xá bình thường một phòng bốn người, Hạ Phi là đi cửa sau mà vào trường, cho nên chỉ có thể ở cùng với một tên vô dụng khác cũng đi cửa sau vào, thành tích xếp hạng nhất từ dưới lên.



Mở cửa đi vào, bên trong có một phòng khách nhỏ, trái phải mỗi bên có hai phòng ngủ.



Hạ Phi lấy chìa khóa, mở cửa phòng thứ hai bên trái.



Mới thò chân vào phòng, hắn đột nhiên quay đầu lại: “Hai người đi vào phòng tôi làm gì?”



Giang Thành Điềm lập tức bùng nổ: “Cậu nghĩ tôi muốn vào với cậu lắm à!”



Hạ Phi: “…”



Giang Thành Duyệt tri kỉ nói: “Là mẹ dặn bọn em quan tâm chị dâu một chút. Dù sao cũng rảnh nên bọn em đến giúp chị dâu dọn phòng.”



Giang Thành Điềm tiếp tục bùng nổ: “Ai muốn giúp cậu ta dọn phòng!”



Hạ Phi không thèm nhìn cái người này, nói với Giang Thành Duyệt: “Vậy thì làm phiền mọi người rồi.”



Giang Thành Điềm: “… Cậu đừng có lờ tôi đi!”



Đúng lúc này, cửa phòng đối diện hé ra một khe nhỏ, một thiếu niên chưa đến hai mươi thò đầu ra, hai mắt buồn ngủ lờ đờ nói: “Ai thế, xin chào.”



Giang Thành Điềm giận dữ quay đầu nhìn chằm chằm cái đầu vừa mới thò ra.



Thiếu niên kia hơi giật mình, sửng sốt nửa ngày mới lúng túng mở miệng: “Anh là… Giang Nhị Tinh?” (Giang 2 sao =)))



Giang Thành Điềm: “…???”



Hạ Phi: “… Giang Nhị Tinh?!”



Giang Thành Duyệt: “Ha ha ha ha ha ha ha —— “