Trọng Sinh Chi Tinh Tế Trúc Mộng Thư

Chương 19 : Thế giới đa chiều

Ngày đăng: 12:50 30/04/20


Thiếu niên kia nhiệt tình chạy ra, trên người chỉ mặc mỗi áo may ô với quần đùi.



Tuy rằng nhiệt độ trên Thôn Nha tinh khá dễ chịu, nhưng mặc như vậy trong lúc nhiệt độ không khí đang ở mức mười độ C, Hạ Phi cũng thấy lạnh hộ cậu ta.



Quả nhiên, thiếu niên kia run lẩy bẩy, có lẽ mới chui trong chăn ra. Cậu ta chạy đến trước mặt Giang Thành Điềm, kéo vạt áo may ô lên, mong đợi nói: “Giang Nhị Tinh, cậu có thể ký tên cho tôi không?”



Giang Thành Điềm không thể tin nổi: “… Cậu đang gọi tôi?”



Thiếu niên nói: “Đúng thế, ký tên nhanh nhanh chút được không, tôi lạnh quá!”



Giang Thành Điềm hỏng mất: “Nhị Tinh cái đầu cậu! Cút! Không ký!!!”



Hạ Phi vịn tường cười đến sắp rút gân.



Giang Nhị Tinh… Cười chết mất! Tuy Giang Thành Điềm đúng là người thứ hai lên đến cấp 3 sao trong trường, thế nhưng gọi là Nhị Tinh thế kia thật sự là quá không có tiết tháo rồi ha ha ha ha………..



Giang Thành Duyệt cười đến càng cực kỳ trắng trợn.



Hai chú vệ sỹ mặt than cũng không nhịn được giật giật khóe miệng cố nín cười.



Em trai Điềm Điềm bi phận trừng mắt với bọn họ, trong lòng lệ chảy thành sông, tức giận xoay người ra ngoài.



Thiếu niên thấy thế còn muốn chạy theo tiếp, nhưng có lẽ là lạnh quá không đuổi nổi nữa, tiếc nuối nói: “Thật đáng tiếc, khó khăn lắm mới được nhìn thấy Giang Nhị Tinh một lần, sau này nhất định sẽ không có cơ hội gặp nữa.”



Hạ Phi & Giang Thành Duyệt: “Ha ha ha ha ha ha ha —— ”



Thiếu niên lúc này mới chú ý đến Hạ Phi, “Hạ Phi, cậu về rồi đấy hả.”



Hạ Phi ôm bụng vịn tường nhìn thiếu niên, hắn nhớ cậu ta tên là Lâm Tiêu Tiêu, tên có hơi gái tính.



Nghe cậu ta nói tên cậu ta vốn là Lâm Tiêu, nhưng lúc làm giấy khai sinh nhân viên nhận hồ sơ không cẩn thận gõ thừa một chữ, liền biến thành Lâm Tiêu Tiêu nữ tính như bây giờ, cuộc sống tràn đầy sóng gió như thế, nhưng cậu ta vẫn rất tin tưởng bản thân là một người đàn ông đích thực.


Có lẽ do kiếp trước đọc tiểu thuyết khoa học viễn tưởng nhiều quá, sau khi vào trong hệ thống mạng giả lập Hạ Phi cũng không bất ngờ lắm, hắn chỉ cảm thấy trong đầu giống như bị nước rửa qua một lượt, có hơi khó chịu, nhưng cũng không phải là hoàn toàn không chịu được, trước mắt lóe lên một luồng sáng trắng, hắn hiện tại đang đứng trong một không gian khép kín.



Trong sách hướng dẫn có nói đây là phòng thiết lập thông tin cá nhân.



Ngoại trừ mặt mũi dáng người không thể thay đổi, quần áo có thể tùy ý thay đổi, tên cũng có tự đặt mới. Quan trọng nhất là, thế giới đa chiều được tạo ra thông qua sóng não, cho nên hắn không cần đeo thiết bị hỗ trợ thính lực và thị lực, cũng không phải chịu ánh mắt dò xét của mọi người xung quanh.



Chỉ là khuôn mặt này vẫn quá khiến người ta chú ý, Hạ Phi chọn một bộ quần áo phù hợp, chọn thêm một cái kính râm, sau đó click xác nhận, rời khỏi phòng thiết lập.



Những người ở hiện thực ở cùng một nơi đồng loạt vào mạng khi tiến vào thế giới đa chiều sẽ xuất hiện tại cùng một tọa độ, Hạ Phi vừa ra khỏi phòng thiết lập đã thấy Lâm Tiêu Tiêu đứng ở ngoài, nhìn ngược nhìn xuôi tìm hắn.



Hắn đi lên trước vỗ vai người kia, “Tiêu Tiêu.”



Lâm Tiêu Tiêu quay đầu lại, phàn nàn: “Cậu thật chậm.”



Hạ Phi nói: “Xin lỗi, tôi phải mất một ít thời gian thiết lập thông tin cơ bản.”



Lâm Tiêu Tiêu trợn mắt: “Cậu đừng nói với tôi đây là lần đầu tiên cậu kết nối mạng đa chiều.”



Hạ Phi gật đầu: “Ừ, tôi không nói với cậu.”



Lâm Tiêu Tiêu: “…”



Đối diện với ánh mắt đồng tình của Lâm Tiêu Tiêu, Hạ Phi không nhịn được quay mặt đi. Thật ra nguyên chủ cũng rất đáng thương, ở trong nhà bị người nhà xem như có cũng được mà không có cũng được, thậm chí đối với bọn họ không có nguyên chủ còn tốt hơn, đừng nói đến thứ những đứa trẻ bình thường khác đều có hắn lại không có, ngay cả máy trợ thị và máy trợ thính, mua loại một máy gộp cả hai chức năng mà cũng mãi mới mua được —— là vì sinh hoạt phí của hắn không đủ!



Lâm Tiêu Tiêu đột nhiên nhìn đến kính râm trên mặt Hạ Phi: “Này, tôi còn chưa thấy mặt cậu bao giờ, tháo kính xuống cho anh em nhìn một cái xem nào.”



“Cậu chắc chứ?” Hạ Phi đẩy đẩy gọng kính.



“Nhanh lên nhanh lên.” Lâm Tiêu Tiêu không nói hai lời trực tiếp đưa tay tháo kính của hắn ra, sau đó lập tức sợ đến ngây người.



Hạ Phi trơ mắt nhìn ánh mắt của Lâm Tiêu Tiêu biến đổi điên cuồng, từ hiếu kỳ đến ngờ vực, từ ngờ vực đến khiếp sợ, cuối cùng…chết đứng luôn.