Trọng Sinh Chi Tinh Tế Trúc Mộng Thư

Chương 49 : Hạ Phi mất tích

Ngày đăng: 12:50 30/04/20


“Vẫn không có tin tức gì sao?”



Giang thiếu tướng vẻ mặt tiều tụy bước vào nhà, Giang phu nhân lập tức chạy đến hỏi y.



Giang Thành Khải mím môi, chậm rãi lắc đầu.



Đã một tuần, đúng tròn bảy ngày kể từ hôm Giang Thành Điềm bị tấn công, Hạ Phi chạy theo luồng tinh thần lực kia ra ngoài xong thì không trở lại nữa. Hắn đã mất tích được bảy ngày.



Trong bảy ngày này Giang gia huy động toàn bộ nhân lực có thể để tìm kiếm tung tích của Hạ Phi, nhưng lại không thu được kết quả nào.



Bảy ngày này đủ để Giang gia đè tin tức mang thai xuống, cũng đổi chiều dư luận sang hướng có lợi cho Hạ Phi. Nhưng người còn chưa tìm thấy, làm những việc này thì được cái gì?



Giang Thành Khải ngồi trên ghế sô pha, tàn nhẫn trừng thiết bị di động trên cổ tay mình, chỉ hận không thể dùng ánh mắt khoét ra một cái lỗ trên đó. Hôm đó Hạ Phi gọi cho y rất nhiều lần, nhưng y lại đi họp nên tắt máy, lúc sau gọi lại cũng chỉ còn âm thanh điện tử thông báo ngoài vùng phủ sóng.



Y lúc đó tại sao lại tắt máy! Tại sao lại đi họp! Nói không chừng cuộc điện thoại đó là Hạ Phi gọi để cầu cứu y, nhưng lại cứ thế bị một cái hội nghị không cần thiết cản trở!



Giang Thành Khải hận đến nghiến răng, nhưng chuyện cũng đã xảy ra rồi, y có tức giận hơn nữa cũng không thay đổi được.



“Điềm Điềm thế nào rồi ạ?” Y lo lắng cho Hạ Phi, nhưng tình hình của Giang Thành Điềm cũng cần theo dõi.



“Điềm Điềm tương đối ổn rồi, cũng toàn vết thương phần mềm thôi, nghỉ ngơi hai ngày nữa là không sao, chỉ là vì mất máu hơi nhiều nên vẫn còn yếu…” Giang phu nhân nhẹ giọng nói.



Nói đến việc này bà cũng rất khó hiểu, vết thương trên người Giang Thành Điềm so với những nạn nhân bị sát hại trước thì rất ít, cả người chỉ có khoảng bảy, tám vết, so với lúc huấn luyện bị thương cũng chẳng khác mấy, nhưng trên sàn nhà lại chảy lênh láng máu xanh. Giang phu nhân lúc mới nhìn thấy đống máu bị dọa cho suýt ngất, tưởng con trai mình sắp chết rồi, lúc bác sĩ nói cũng không có gì nghiêm trọng mới bình ổn lại được tâm tình.



Vấn đề là rõ ràng máu chảy nhiều như thế, sao vết thương lại hoàn toàn không nghiêm trọng?



Giang phu nhân nghi hoặc, cũng hỏi con trai lớn vấn đề này.



Giang Thành Khải suy nghĩ một chút, cẩn thận nói: “Con nghĩ là Hạ Phi giúp nó trị liệu.”



“Phi Phi có thuốc xịt?” Giang phu nhân giật mình, lại chậm rãi lắc đầu, “Không đúng, bác sĩ nói trên người Điềm Điềm không có dấu hiệu sử dụng thuốc.”



Hơn nữa loại thuốc trị thương này cũng rất hiếm, trừ khi trong thời kỳ xảy ra chiến tranh quân bộ mới cho sản xuất trên diện rộng. Trong Giang gia cũng chỉ có vài bình cất trong kho, ngoài bình Giang thiếu tướng đưa cho Hạ Phi lần trước ra thì cũng không ai dùng đến nữa.



“Có thể là bàn linh của Hạ Phi, Lam Hồ điểu giúp Điềm Điềm trị liệu,” Giang Thành Khải nhìn ánh mắt khiếp sợ của mẹ mình, thấp giọng nói, “Xin lỗi mẹ, lúc trước con vẫn giấu mẹ chuyện này, thực ra Hạ Phi là partner, con đã biết từ đầu rồi.”



Giang phu nhân khó hiểu: “Nhưng rõ ràng gen trong kho tư liệu…”



Giang Thành Khải nói: “Trước đây Hạ Phi vẫn hay uống một loại thuốc ức chế, con cũng không biết thuốc đó là từ đâu ra, ai cho em ấy, nhưng loại thuốc đó có tác dụng che dấu thông tin partner, làm cho kho gen xác định sai em ấy là worker.”



“Thì ra là thế,” Giang phu nhân bừng tỉnh đại ngộ, “Vậy thuốc đó có gây tác dụng phụ đến cơ thể thằng bé không?”



Giang Thành Khải hết sức ngạc nhiên đối với phản ứng Giang phu nhân, “Mẹ, mẹ không muốn hỏi những chuyện khác sao?”



“Hỏi cái gì nữa?” Giang phu nhân lườm y, “Chẳng lẽ chỉ vì chuyện vớ vẩn này mà bắt hai đứa ly hôn à? Chuyện thỏa thuận với tổ chức kia mẹ còn chẳng quan tâm, chuyện này thì để ý làm gì.”



Giang Thành Khải khóe miệng giật giật: “Tư tưởng của mẹ thoáng thật đấy.”



Giang phu nhân giống như thiếu nữ mới lớn nũng nịu cười một cái.



Giang Thành Khải da đầu run lên: “Mẹ à, từng này tuổi rồi đừng có cười nũng nịu kiểu đấy nữa, con trai mẹ không chịu nổi đâu.”



Giang phu nhân: “…”



Giang Thành Khải vội ho một tiếng, trả lời câu hỏi ban nãy của bà: “Con cũng không biết thuốc ức chế kia có tác dụng phụ nào không, nhưng mà em ấy vẫn có thai bình thường, con nghĩ chắc là không có vấn đề gì.”



“Trừ chuyện mang thai còn có rất nhiều vấn đề khác!” Giang phu nhân cũng là partner, thể chất đặc thù của partner bà hiểu rất rõ, “Thể chất của thằng bé yếu như thế, có phải là vì cái thuốc này không? Mặc dù y học bây giờ cũng có nhiều biện pháp khắc phục vấn đề thể chất, nhưng nhìn cách Hạ gia đối xử với Phi Phi cũng đủ biết bọn họ chắc chắn chẳng bao giờ nghĩ đến chuyện đưa thằng bé đi khám.”



Hơn nữa gia đình bình thường cũng chả bao giờ nghĩ đến chuyện con mình thể chất kém là vì ăn phải đồ linh tinh.



Giang phu nhân chỉ nói vài câu đã làm cho Giang Thành Khải được khai thông đầu óc, y gật đầu: “Mẹ nói đúng, chờ tìm được Hạ Phi, con sẽ đưa em ấy đi kiểm tra tổng quát xem thế nào.”



Vừa nói xong, lại nhớ ra hiện thực tàn khốc là Hạ Phi đã mất tích được một tuần rồi, bọn họ cũng chẳng có tâm tình mà nói chuyện tiếp nữa.



Trong lúc đó, ở một phòng thí nghiệm bí mật ——



Hạ Phi bị ngâm trong một khoang nuôi dưỡng. Khoang nuôi dưỡng dài khoảng hai mét, rộng một mét, bên trong chứa đầy dịch dinh dưỡng. Hắn khó khăn mở mắt ra, thông qua dịch dinh dưỡng nhìn ra bên ngoài lớp kính.



Đội ơn hệ Thôn Nha Tinh nghìn lần!



May mà ở đây các chủng tộc bản thể đều phát triển từ thực vật, hắn có một nửa huyết thống Anh Phù tộc, là thực vật thủy sinh, có thể hô hấp được trong nước, cơ thể cũng sẽ tự hấp thụ dịch dinh dưỡng để duy trì sự sống. Nếu như là thân thể của loài người mà ngâm thế này, đảm bảo chết ngạt lâu rồi.



Hạ Phi cảm thấy cực kỳ bi kịch, đã một tuần rồi, cứ ngâm thế này tiếp không biết trên người có mọc mầm luôn không.




Chuyện Na na làm càng đáng sợ hơn, cô ta đem thứ gì đó phát sáng nhỏ hơn ngón tay út bỏ vào người hắn.



Hạ Phi căng mắt nhìn, chỉ thấy cái thứ nhỏ nhỏ phát sáng kia đang ngọ nguậy, còn chưa nhìn kỹ xem nó là cái gì, trên bụng đột nhiên tê dại, con sâu kia chui thẳng vào trong bụng hắn.



Hạ Phi: “…”



Hạ Phi: “…”



Hạ Phi bị dọa cho hôn mê luôn rồi.



Cục bông ngồi xổm bên cạnh sốt ruột “Chíp!” “Chíp!” vài tiếng, nhưng lại chẳng ai nghe thấy nó. Cục bông cũng không cảm thấy trên người Hạ Phi có chỗ nào bất thường, chỉ đành vỗ vỗ hai cánh ngẳn ngủn bay đến đậu lên mặt kính của khoang nuôi dưỡng, cúi đầu mổ một cái thật mạnh.



Đáng tiếc mỏ quá nhỏ, chẳng có tác dụng gì.



Nana giống như cảm giác được gì đó, nhíu mày rút tay ra, nhìn quanh phòng một vòng.



Không có ai.



Cô ta cúi xuống, đóng nắp đường dẫn lại, lấy khăn lau khô tay.



Lại một đêm nữa trôi qua.



Hạ Phi tỉnh, phát hiện bản thân vẫn đang ngâm trong khoang nuôi dưỡng, thì ra cảnh tượng được Giang thiếu tướng đến cứu ban nãy chỉ là nằm mơ.



Hắn thở dài một tiếng, đột nhiên toàn thân cứng đờ.



Ngày hôm qua… Nana… Sâu…



Hạ Phi hoảng hốt sờ sờ bụng.



Mặc dù ngâm trong dịch dinh dưỡng nhưng hắn cũng sợ đến toát mồ hôi lạnh, bị dọa ngất luôn, chẳng kịp phản ứng. Nhưng bây giờ đã qua một đêm rồi, cho dù có muốn phản ứng cũng đã không kịp rồi.



Hắn dùng bách khoa toàn thư kiểm tra thử, cơ thể của hắn thế mà lại không có vấn đề gì, chỉ hơi suy yếu, đứa bé cũng rất khỏe mạnh.



Vậy thứ quái dị hôm qua đến cùng là cái gì?



Hạ Phi còn đang mải nghĩ ngợi, Nana đã đứng bên cạnh từ lúc nào.



Hắn giật mình theo bản năng lùi ra sau, đầu lại đập phải vách khoang nuôi dưỡng, cũng may đang ngâm trong nước, không đập mạnh lắm.



Nana mặc kệ hành động ngu xuẩn của hắn, lạnh nhạt nói: “Chuẩn bị xong rồi, hôm nay chúng ta chuẩn bị đi ra ngoại hệ.”



Hạ Phi cả kinh, quên luôn cả chuyện con sâu: “Đi đâu?”



“Hệ Linh Lượng, nơi mẹ tôi sống.”



【 Tên: Hệ Linh Lượng



Thuộc tính: Một trong chín hệ, là nơi ở của người chết



Các chủng tộc phổ biến: Huyết tộc, Khô lâu tộc, U Linh tộc, v.v… 】



Bách khoa toàn thư ở trong đầu hắn chạy một loạt thông tin, nhưng toàn bộ sự chú ý của Hạ Phi lại chỉ đặt trên hai chữ “người chết”, tức là bây giờ Nana muốn đưa hắn đến một nơi chỉ toàn người chết ấy hả?



Hạ Phi lần này phá lệ không phát rồ, chỉ ngơ ngác hỏi: “Có thể ra ngoại hệ, đi đến hệ khác sao?”



Nana thấy hắn bình tĩnh như thế cũng hơi ngạc nhiên, hỏi ngược lại: “Cậu muốn đi đâu?”



Hạ Phi nói: “Hệ Ngân Hà, nơi cha mẹ tôi ở.”



Nana nghe hắn nói vậy cũng không suy nghĩ sâu xa gì, gật đầu nói: “Cha mẹ cậu có một người là Hạch tộc, đúng là tộc mạnh nhất ở hệ Ngân Hà. Nhưng bây giờ chúng ta chưa thể đi đến đó được, sức mạnh của tôi vẫn chưa khôi phục hoàn toàn, phải đến hệ Linh Lượng trước đã. Chờ khoảng một, hai trăm năm nữa tôi sẽ đưa cậu đến hệ Ngân Hà.”



Hạ Phi đen mặt.



Cái giọng điệu y như bảo vợ đợi mấy năm nữa hẵng về nhà mẹ đẻ này là thế quái nào hả hả hả!



Rõ ràng hắn mới là đàn ông cơ mà!



Nana nói: “Còn một chuyện, cậu đã chuẩn bị để đi ngoại hệ chưa?”



Hạ Phi phát điên: “…Bây giờ cô mới nói cho tôi biết chuyện đi ngoại hệ mà!!!” Ai biết phải chuẩn bị cái quỷ gì!