Trọng Sinh Chi Tinh Tế Trúc Mộng Thư

Chương 50 : Hạ Phi được cứu

Ngày đăng: 12:50 30/04/20


Nana cau mày: “Vậy cậu cần bao lâu để chuẩn bị?”



Hạ Phi lắc đầu: “Không biết, bây giờ đã chuẩn bị cái gì đâu!”



Nana nói: “Cho cậu tối đa là một ngày.”



Hạ Phi phát điên: “Một ngày? Một ngày không đủ! Làm sao mà chuẩn bị kịp được! Hoàn toàn không kịp! Cô không suy nghĩ đến vấn đề tôi đang có thai à, trong bụng tôi còn có một đứa bé đấy! Sơ sẩy một cái là đi hai mạng luôn! Cô không thể thông cảm cho nỗi khổ của người mang thai một chút được sao! Làm người ai lại làm như thế hả!”



Nana bĩnh tình đáp: “Tôi không phải người.”



Hạ Phi: “…”



Xem như cô lợi hại!



Trong lòng Hạ Phi điên cuồng dùng ba nghìn từ chửi mắng Nana, nhưng cuối cùng vẫn không thương lượng được, vẫn chỉ có một ngày.



Nana không biết đi ra ngoài làm gì, hắn đoán cô ta đi mua đồ, dù sao cũng là từ hệ khác về nhà mẹ mà, phải đi mua đặc sản vùng miền về chứ hả haha…







CMN!



Hạ Phi điên cuồng đập đập lớp kính của khoang nuôi dưỡng, sau đó bị đau đến ôm tay kêu oai oái, không cẩn thận lại nuốt phải một ít dịch dinh dưỡng, quả thật là sống không bằng chết.



Sao mà số hắn lại khổ thế này cơ chứ huhuhuhuhu………



Đầu tiên là bị một đám người ngoài hành tinh bắt cóc, bắt cóc xong thì bị bắn chết. Chết rồi lại xuyên, xuyên xong lại phát hiện mình phải cưới một “người chết”. “Người chết” thế quái nào lại sống, còn “cơ thể” của hắn lại tham gia một cái thí nghiệm cổ quái. Lòng vòng thế nào mà chuyện thí nghiệm cổ quái kia lại bị truyền ra ngoài. Bây giờ có lẽ toàn bộ fan não tàn của Giang thiếu tướng đều chỉ mong hắn biến mất luôn khỏi cái thế giới này ấy chứ, dám cắm sừng nam thần của bọn họ, quần chúng nhất định sẽ dùng nước bọt dìm chết luôn.



Giang Thành Khải thì cãi nhau với hắn một trận ầm ĩ như thế, hắn lại nhất quyết muốn bỏ đứa con của bọn họ, y có lẽ rất thất vọng, chắc cũng không cần hắn nữa rồi.



Hạ Phi nghĩ người duy nhất có thể đến cứu mình chắc chỉ còn có Giang phu nhân, nhưng bà là phụ nữ trị số vũ lực bằng không đến đây được thì làm gì, nói chuyện phiếm với hắn hả? Khổ quá đi mất thôi QAQ!



…Tóm lại đều tại cái tên khốn nào đó cứ nhất định phải ép chết hắn! Rảnh rỗi quá hay sao mà hết tung chuyện tinh thần lực cấp S lại đem chuyện dệt mộng sư nói ra, đem giá trị danh vọng của hắn đẩy lên mức trần, sau đó lại làm bung bét chuyện thỏa thuận và đứa bé, đẩy giá trị nhân sinh của hắn xuống mức sàn, cái âm mưu thâm độc gì thế này!!!



Hạ Phi càng nghĩ càng bi thương, nhịn không được bật khóc.



Bây giờ lại còn bị một tên tội phạm bị truy nã bắt về làm chồng, số hắn sao lại khổ thế này cơ chứ huhuhuhuhu……



Nước mắt tràn ra hòa tan vào dịch dinh dưỡng, cũng chẳng khác gì không khóc, chỉ có điều lúc nước mắt chảy ra viền mắt xót quá đi mất, cảm giác sao mà lại kinh khủng thế này hả QAQ!



Đến khóc cũng không cho người ta khóc tử tế nữa, trong lòng Hạ Phi tiếp tục dùng năm nghìn từ chửi rủa tổ tông mười tám đời nhà Nana.



Đúng lúc này, bụng hắn đột nhiên nhúc nhích.



Hạ Phi quên cả khóc, vội vàng ôm lấy bụng.



Lại nhúc nhích.



Hắn kinh hãi đến sắp nhảy dựng lên, chẳng lẽ con sâu kỳ dị hôm qua bắt đầu tác quái rồi? Đồ tội phạm truy nã kia cô muốn bắt tôi về làm chồng sao lại nhét cái quỷ này vào bụng tôi hả!!!



Sờ một chút, hắn lại phát hiện bản thân suy nghĩ quá nhiều rồi.



Cử động dưới bụng rất nhẹ nhàng, nếu không phải vì ở ngay trong bụng mình, cũng chưa chắc đã cảm nhận được là nó đang động.



Giống như là…nhịp tim?



Hắn ngẩn ra, một suy nghĩ đột nhiên lóe lên trong đầu —— đứa bé, là tim thai!



Hạ Phi vui sướng xoa xoa bụng, hắn cảm nhận được cả tim thai của con rồi?!



Bụng vẫn rất bằng phẳng, cũng không khác gì đàn ông bình thường, chỉ có da mềm mại hơn cả phụ nữ do vấn đề thế chất. Nhưng lúc đặt tay lên lại có cảm giác giống như cảm nhận được nhịp tim nhẹ nhàng của đứa bé. Không phải loại cảm giác giống như khi đè tay vào ngực thấy rõ nó nảy lên, mà giống như một loại cảm ứng bên trong giữa bản thân và đứa trẻ, hoàn toàn không thể diễn tả được thành lời.



Có lẽ đứa bé cũng cảm nhận được sợ hãi và hoảng loạn trong lòng hắn.



Hạ Phi đột nhiên muốn cười.



Thì ra cảm giác mang thai là như thế này, đứa nhỏ trong bụng sẽ vì tâm trạng mình không vui mà cảm thấy bất an, thậm chí còn dùng cách thức của nó riêng nhẹ nhàng an ủi mình.



Hắn dùng sức vỗ vỗ mặt mình, cảm thấy suy nghĩ phá thai của bản thân lúc trước thật sự rất đáng chết.


Không giống như cử động nhẹ nhàng lúc trước, chấn động trong bụng rất mạnh, giống như đứa bé đang phản kháng lại hành vi của hắn.



Hắn vừa ngừng công kích tinh thần, bóng người đã thoát ra khỏi ảo cảnh của hắn.



Ngực Hạ Phi bị đánh mạnh một cái, cả người bay ra ngoài, nặng nề ngã xuống đất.



Bây giờ hắn mới phát hiện ra cả người mình đã không còn chút sức lực nào, tinh thần lực cũng đã gần như cạn kiệt, nếu vừa rồi không có cơn đau bụng kia ngăn lại, có lẽ hắn đã đi đời rồi.



Con hắn cứu hắn.



Hạ Phi cảm động cực kỳ.



Nhưng lúc cổ hắn bị người kia bóp chặt, hắn lại chẳng còn hơi sức đâu mà cảm động nữa.



Mặc dù không bị cạn kiệt tinh thần lực đến chết, nhưng cũng sắp bị tươi sống bóp chết rồi!



Hạ Phi bi phẫn trừng mắt nhìn bóng người kia, một chút sức lực để phản kháng cũng không có. Chấn động trong bụng hắn vẫn tiếp tục, Hạ Phi hai mắt tối sầm, hô hấp bắt đầu trở nên yếu đi, cuối cùng mất đi ý thức.



“Hừ!” Bóng người buông tay ra, hừ lạnh một tiếng.



Bóng người đứng lên khỏi người Hạ Phi, ngã ra bên cạnh, thở hổn hển.



Công kích ban nãy quá kinh khủng. Người này đã giết qua rất nhiều người, chưa từng biết sợ là gì. Nhưng Hạ Phi lại có thể đọc được ký ức sâu nhất, chế tạo ra ảo cảnh khiến người này cực kỳ thống khổ.



Hạ Phi này thật là một kẻ đáng sợ…



Bóng người quyết định thay đổi chủ ý.



Quả bom hẹn giờ không biết lúc nào nổ như thế này mang theo bên người thật sự là quá nguy hiểm, tốt nhất là giết chết đi, lấy cái thai trong bụng hắn là đủ rồi.



Nghĩ thế, bóng người chống tay ngồi dậy, rút ra một con dao, nhằm thẳng ngực Hạ Phi đâm xuống.



“Chíp! —— ” Hạ Phi cạn kiệt tinh thần lực, cục bông vì duy trì cho hắn cũng đã hoàn toàn kiệt sức, nằm phơi bụng cạnh hắn, nhìn hắn sắp bị hại lại không thể làm gì được, kêu lên vài tiếng cực kỳ thê lương.



Đôi mắt hạt đậu của cục bông chầm chậm chảy ra hai giọt nước bé xíu.



Nhưng ngoài dự liệu, lưỡi dao kia hạ xuống lại không đâm vào được.



Trên ngực Hạ Phi giống như có một tấm màng vô hình, bóng người dùng sức thế nào cũng không đâm vào được, thậm chí còn đem lưỡi dao bắn người ra ngoài.



Bóng người khiếp sợ, vươn tay muốn trực tiếp bóp chết hắn.



Nhưng chuyện kỳ lạ lại xảy ra, trên người Hạ Phi đột nhiên hiện lên một tầng sáng mỏng màu xanh lục, ngăn không cho bóng người kia chạm vào.



Tinh thể bát giác màu xanh lục chậm rãi bay lên từ vết bớt trên ngực hắn, lơ lửng xoay tròn giữa không trung.



Cùng lúc đó, cửa sắt của phòng thí nghiệm đột nhiên bị đạp văng, cánh cửa bay thẳng đến sát phía sau bóng người.



Bóng người lại giống như hoàn toàn không phát hiện có người xông vào phòng, chỉ mê muội nhìn chằm chằm tinh thể xanh lục kia, vươn tay muốn chạm vào nó. Tinh thể đang xoay tròn đột nhiên phát ra một luồng ánh sáng xanh đánh bay bóng người. Người kia cả người văng ra nặng nề đập vào tường, bất tỉnh nhân sự.



Tinh thể xanh lục sung sướng xoay xoay hai vòng, sau đó mới yên lặng trở về trong ngực Hạ Phi.



Tầng sáng xanh lục bao quanh người hắn cũng đột nhiên biến mất, giống như chưa từng xuất hiện.



Hạ Phi than nhẹ một tiếng, từ từ tỉnh lại.



Hắn còn chưa mở được mắt ra, một bóng người cao lớn đã vội vã chạy tới ngồi xổm xuống, dùng một tấm áo choàng lớn bọc cơ thể trần trụi của hắn lại.



Hạ Phi cảm thấy môi bị thứ gì đó nóng nóng đè lên, sau đó bị một đôi tay rộng lớn ôm trọn vào lòng.



Mùi hương thơm ngát quen thuộc tràn ngập khứu giác, hắn nhắm chặt hai mắt, khẽ cười một tiếng, thều thào nói: “Giang thiếu tướng, cuối cùng anh cũng đến rồi.”



Giang Thành Khải trầm mặc, lần thứ hai đè môi xuống.



Hạ Phi: “…”



Con mẹ anh.



.