Trọng Sinh Chi Tinh Tế Trúc Mộng Thư

Chương 54 : Dệt mộng đại sư Hạ Tiểu Phi

Ngày đăng: 12:50 30/04/20


Ăn ngon!



Đây là phản ứng đầu tiên của Hạ Phi.



Sao Giang thiếu tướng lại nấu ăn ngon thế này? Mặc dù chưa bằng hắn làm, nhưng so với đa số thức ăn ở thế giới này thì thật sự là ngon hơn không biết bao nhiêu lần. Thịt chưa được tẩm ướp, bên ngoài cũng bị nướng hơi quá lửa, nhưng bên trong vẫn giữ được độ ngọt nguyên chất của thịt, rất mềm, hoàn toàn không bị khô.



Chuyện này cmn cực kỳ không khoa học!



Hạ Phi trợn mắt nhìn Giang thiếu tướng, “Anh trước đây… từng làm rồi?”



“Trước đây lúc tham gia huấn luyện dã ngoại… đúng là đã làm rồi.” Giang Thành Khải nói khoác không biết ngượng, “Ăn rất ngon đúng không?”



“Cũng được, so với đồ ăn đầu bếp trong nhà nấu ăn ngon hơn, nhưng so với tôi vẫn kém xa.” Hạ Phi giành cái dĩa từ trong tay y, xiên một miếng thịt nữa, “Sao anh không cho gia vị, ăn hơi nhạt.”



“Lúc huấn luyện dã ngoại không tiện mang theo nhiều đồ, có thịt nướng để bổ sung năng lượng đã là tốt lắm rồi. Nhưng mọi người đa phần đều nướng cháy hết, của tôi ít ra cũng còn ăn được.”



“Anh thế mà cũng biết nướng thịt cơ đấy.” Hạ Phi đẩy đẩy vai y, “Sao không đi làm đầu bếp?”



Giang Thành Khải cười cười: “Tôi đi làm đầu bếp thì ai dẫn quân đi đánh giặc?”



“Việc nhẹ nhàng hơn thì không chịu làm” Hạ Phi lườm y một cái, “Thật uổng phí tay nghề này.”



Nói thật, Giang thiếu tướng là người ngoài hành tinh nấu ăn ngon nhất hắn biết kể từ khi trọng sinh đến nay.



Giang Thành Khải vui vẻ xoa đầu hắn: “Nếu em muốn ăn, sau này mỗi ngày tôi đều làm cho em.”



“Không cần!” Miệng Hạ Phi vẫn còn đang nhai thịt, vội vàng giơ tay xua loạn xạ, “Ngày nào cũng ăn thịt nướng nhất định sẽ béo chết.”



“Em không cần nhưng con cần.” Giang Thành Khải hạ tay xuống xoa bụng hắn, “Thai cũng đã được hơn một tháng rồi, tôi đã có thể cảm giác được tinh thần lực của con, nhất định là một đứa bé rất khỏe mạnh hoạt bát.”



Hạ Phi muốn hất cái tay đang xoa bụng mình ra, Giang thiếu tướng lại đột nhiên cúi đầu xuống, áp tai vào bụng hắn.



Hạ Phi kinh hãi giãy dụa: “Này!”



“Ngoan, đừng nhúc nhích, để tôi giao tiếp với con chúng ta một chút.” Giang Thành Khải bóp bóp eo hắn.



Hạ Phi lập tức cười như phát rồ.



Giang Thành Khải: “…”



Hạ Phi: “Đã bảo anh là tôi sợ ngứa rồi mà.”



Giang Thành Khải liếc hắn một cái, cúi xuống tiếp tục áp tai vào.



“…” Hạ Phi chỉ sợ lại bị bóp tiếp, cả người cứng ngắc không dám động đậy.



Ở hệ Thôn Nha Tinh, thai được nửa tháng tuổi sẽ bắt đầu nghe được tim thai, dựa vào tim thai sẽ xác định xem có thai hay không. Thai được một tháng sẽ bắt đầu biết nhận thức, ý thức và tinh thần lực, có thể giao tiếp với cha mẹ.



Thời điểm Hạ Phi bị bắt cóc chính là lúc tinh thần lực của đứa bé trong bụng hắn xuất hiện, cảm giác kỳ lạ mà Giang Thành Khải cảm nhận được cũng là do đứa nhỏ đang kết nối với tinh thần lực của y.



Giang thiếu tướng kề sát tai vào bụng Hạ Phi, nhắm mắt lại, cảm nhận tinh thần lực của đứa bé truyền ra.



Giống như biết được y đang nghe, luồng tinh thần lực đứa nhỏ phát ra ngày càng mạnh, thân thiết chào hỏi Giang Thành Khải.



Tinh thần lực của thai nhi ngoài cha mẹ thì chỉ có máy móc chuyên dụng mới kiểm tra ra được, người ngoài rất khó nhận thấy sự tồn tại của nó.



Có lẽ vì sự kỳ diệu của quan hệ huyết thống, rõ ràng vẫn chỉ là một bào thai rất nhỏ, nhưng Giang Thành Khải lại cảm nhận được sự vui vẻ hưng phấn của con đối với y.



Giang thiếu tướng nhịn không được cúi đầu hôn một cái lên bụng Hạ Phi.



Cho dù cách một lớp áo, Hạ Phi vẫn cảm thấy bụng mình nóng ran. Ban nãy hắn còn đang ngửa đầu nhìn trần nhà nghĩ xem Giang thiếu tướng có nghe được cái gì không, đột nhiên trên bụng lại truyền đến cảm giác ấm nóng, vừa cúi đầu nhìn xuống mặt đã vèo một cái đỏ bừng lên.



“Anh anh anh anh…” Hạ Phi kinh hãi lắp bắp, túm lấy tóc Giang thiếu tướng muốn đẩy đầu y ra.



Giang Thành Khải không kịp phòng bị, mái tóc nâu nhạt bất thình lình bị túm rối tinh rối mù.



Vẻ mặt Giang Thành Khải rất phức tạp: “Em…”



Hạ Phi: “… Haha.”




Cơ thể này của hắn có một nửa huyết thống Anh Phù tộc, là tộc người biết tàng hình, thế mà lại quên mất chuyện này!



Hắn rạo rực thử tàng hình, nhưng thử mãi thử mãi cái bóng bị nắng chiếu lên cửa sổ bên cạnh vẫn chưa biến mất.



Chẳng lẽ vì là con lai máu pha tạp rồi nên không tàng hình được?



Thất vọng quá đi QAQ!



Đúng lúc này, có một người từ chỗ rẽ ở hành lang chạy về phía này, chạy thẳng đến chỗ hắn. Hạ Phi theo bản năng lùi vào một chút, nhưng vẫn bị sượt qua người. Người kia đột nhiên dừng lại, quay đầu nghi hoặc nhìn về chỗ hắn đang đứng, nhìn trái nhìn phải mãi vẫn không hiểu mình vừa quệt vào thứ gì, xoay người chạy tiếp.



Ể?! Hai mắt Hạ Phi trợn ngược, phản ứng gì thế hả? Lẽ nào không nhìn thấy mình?



Từ từ, không nhìn thấy mình?!



Hắn vội vàng nhìn về phía cửa sổ bên cạnh, ánh nắng chiếu xuống ô cửa, chỉ có bóng cây đang lay động, hoàn toàn không có bóng người nào.



Hạ Phi: “…”



Hạ Phi: “…”



Hạ Phi: “…”



Này… làm sao tự dưng lại… tàng hình được rồi?!!!



Hắn kinh ngạc sờ sờ mặt mình, cúi đầu nhìn xuống tay lại chẳng thấy người mình đâu nữa, giống như nhìn xuyên qua một lớp kính.



Đệch, thế mà tàng hình thật!



Mẹ nó còn có thể huyền huyễn hơn nữa được hay không?!



Quá phát rồ!



Thiên thời địa lợi nhân hòa đã đến rồi, Hạ Phi lập tức ung dung đi qua cổng thư viện.



Thư viện của học viện quân sự quy mô còn lớn hơn thư viện quốc gia ở kiếp trước, sách trên giá được xếp theo bảng chữ cái. Hắn không quen thuộc lắm chữ viết ở đây, phải mất một lúc lâu mới tìm được khu để sách có liên quan đến dệt mộng sư.



Hạ Phi tiện tay lấy xuống quyển dày nhất, ngồi xổm xuống đất bắt đầu đọc.



Dệt mộng sư là nghề nghiệp chỉ mới phát triển được hơn một ngàn năm, nhưng lại nhanh chóng trở thành nghề nghiệp số một trong số các ngành nghề giải trí. Người ở Thôn Nha Tinh không thể nằm mơ, trí tưởng tượng cũng theo đó mà bị hạn chế đi rất nhiều.



Tuổi thọ của các tộc người trên Thôn Nha Tinh rất dài, bình quân khoảng vài nghìn tuổi, hơn nữa vì là chủng tộc thực vật nên cứ vài trăm năm cơ thể lại tái tạo một lần, trở về thời kỳ thanh xuân. Thời gian sống dài, khoa học kỹ thuật ở đây cũng càng ngày càng phát triển, tiên tiến hơn rất nhiều so với Ngân Hà.



Nhưng trời lại chẳng cho không ai cái gì, tuổi thọ trên Thôn Nha Tinh nghe thì có vẻ dài, nhưng quỹ đạo thời gian lại khác hoàn toàn Ngân Hà, mấy nghìn năm ở đây thực ra cũng chỉ bằng khoảng một trăm năm ở trái đất mà thôi.



Giống như Giang phu nhân ấy, bề ngoài trông chỉ như mới ba mươi, nhưng thực ra đã là lão yêu quái sống mấy ngàn năm rồi.



Cơ thể này của Hạ Phi cũng được gần 500 tuổi, mấy tháng nữa là vừa tròn 500, tương đương với đủ 18 tuổi ở trái đất.



Thật không hiểu nổi với tính cách quái gở như nguyên chủ thì mấy trăm năm qua sống thế nào…



… Bỏ đi, cũng không phải việc của hắn, Hạ Phi lắc đầu, tập trung vào chính sự.



Hắn nhanh chóng đọc lướt qua toàn bộ cuốn sách, cũng chẳng tìm được thông tin hữu dụng gì, lại đổi sang vài cuốn hướng dẫn cách làm sao để trở thành dệt mộng sư, cũng chẳng thu được kết quả.



Chẳng lẽ thật sự phải đi nhờ “em gái” ở cửa hàng chuyên kinh doanh thẻ mộng cảnh tìm người hỏi?



Hạ Phi day day trán, cất sách lên giá, tầm mắt lại đột nhiên bị một cuốn sách khác thu hút.



Cuốn sách kia tên là【Khởi nguyên của các chủng tộc Thôn Nha Tinh】.



Hắn rất thích các loại sách giải thích về nguồn gốc hình thành, quá trình phát triển và thậm chí là nguyên nhân biến mất của các sự vật này.



Đọc các thể loại về dệt mộng sư từ nãy đến giờ sắp phát rồ rồi, Hạ Phi lập tức lấy cuốn sách này xuống, không ngồi dưới đất nữa mà tìm một góc khuất yên tĩnh chậm rãi đọc.



Cuốn sách này rất dày, gáy sách gần bằng một gang tay, cực kỳ nặng, cho nên hắn phải tìm bàn ngồi xuống chứ không ngồi xổm được. Ngồi xổm cầm cái này đọc đảm bảo chưa được năm phút đã sái tay!



Lúc đầu hắn cũng chỉ ôm tâm lý hiếu kỳ mà đọc thôi, nhưng càng đọc, sắc mặt lại càng trầm xuống.