Trọng Sinh Chi Tinh Tế Trúc Mộng Thư

Chương 55 : Tiêu Tiêu và nữ thần

Ngày đăng: 12:50 30/04/20


Lâm Tiêu Tiêu đang lượn lờ trong sân trường, đột nhiên bị gọi lại.



Đồng chí cảnh vệ nói ngoài cổng trường có người đến tìm cậu ta. Mặc dù kỷ luật trường quân đội rất nghiêm, nhưng trong một số trường hợp đặc biệt vẫn cho phép gặp mặt.



Lâm Tiêu Tiêu cực kỳ mờ mịt. Ai có thể đến tìm mình?



Cha mẹ Lâm Tiêu Tiêu là một cặp đôi cuồng đi du lịch, vừa tống cậu ta vào trường xong đã dắt tay nhau đi mất hút, có khi cả năm mới về một lần, nhà đều để không. Nếu không phải sợ cha mẹ mình bất thình lình quay về không có chỗ ở, Lâm Tiêu Tiêu thật muốn đăng biển cho thuê nhà luôn.



Vậy nên lúc nhìn thấy Kha Lam đeo kính râm tươi cười đứng ngoài cổng, Lâm Tiêu Tiêu cả người đều hóa đá.



… Nữ nữ nữ nữ thần?!!!



Cậu ta vui vẻ y như con chó nhỏ chạy tới, mặt mũi đỏ bừng: “Nữ… Kha Lam, sao cô lại đến đây?”



Kha Lam ngọt ngào cười một cái: “Tôi đến tìm anh mà.”



Lâm Tiêu Tiêu lắp bắp: “Tìm, tìm, tìm tôi?!”



“Đúng thế. Sao vậy, không hoan nghênh tôi sao?”



“Hoan nghênh hoan nghênh! Nhiệt liệt hoan nghênh!” Lâm Tiêu Tiêu sướng đến phát rồ, chỉ thiếu mỗi ném hoa tươi đầy đường, “Nhưng bây giờ tôi không được ra ngoài trường, cô cũng không được vào, làm sao tôi tiếp đón cô được.”



“Ai nói tôi không được vào?” Kha Lam chỉ chỉ đồng chí cảnh vệ, “Cái chú này đồng ý cho tôi vào rồi.”



“Hả?” Lâm Tiêu Tiêu sửng sốt. Cảnh vệ của học viện quân sự nổi tiếng là công bằng chấp pháp, lãnh khốc nghiêm minh, làm gì có chuyện đồng ý cho một người không phải học viên cũng không phải giảng viên vào trường.



Đồng chí cảnh vệ cũng rất ngơ ngác: “Tôi đồng ý lúc nào…”



“Chú à, lúc nãy rõ ràng chú nói thế mà.” Kha Lam tháo kính xuống, ném một ánh mắt về phía đồng chí cảnh vệ.



“Tôi không…” Đồng chí cảnh vệ nhìn ánh mắt của Kha Lam, cảm thấy vô cùng hỗn loạn “… Đúng, tôi đồng ý rồi, vào đi.” Nói xong liền nhấn nút trên dụng cụ điều khiển, cổng điện tử chậm ra mở ra.



“Cảm ơn chú!” Kha Lam vẫy vẫy tay với đồng chí cảnh vệ, sau đó chạy đến bên người Lâm Tiêu Tiêu, khoác tay cậu ta đi vào trong trường.



Lâm Tiêu Tiêu mặc dù bình thường có hơi tiện, nhưng từ bé đến giờ còn chưa nắm tay con gái. Lần trước chỉ chạm nhẹ vào mu bàn tay Kha Lam thôi cũng đủ để cậu ta sung sướng mấy ngày liền, bây giờ lại đột nhiên bị nữ thần mình thầm thương trộm nhớ dán sát vào, tim gan phèo phổi của Lâm Tiêu Tiêu đều sắp bay ra ngoài luôn rồi.



Kha Lam nhận ra Lâm Tiêu Tiêu căng thẳng, rất tự nhiên xoa xoa bờ vai cứng ngắc của cậu ta: “Làm sao thế? Không thoải mái sao?”



Lâm Tiêu Tiêu: “…”



Càng cứng đờ.



Kha Lam càng ghé sát vào: “Hả?”



Một luồng nhiệt nóng hổi phả vào bên tai, vành tai Lâm Tiêu Tiêu lập tức đỏ ửng.



Lâm Tiêu Tiêu mặt mũi đỏ bừng, nghẹn họng không nói ra lời, nghiêng người muốn tránh đi.



Kha Lam sững sờ, nhíu mày, “Anh có ý gì? Anh rất ghét tôi sao?”



“Không phải, không phải thế!” Lâm Tiêu Tiêu điên cuồng lắc đầu. Làm sao mà dám ghét nữ thần hả! Quỳ liếm còn không kịp nữa là!



“Vậy tại sao anh lại tránh tôi?”



“Tôi… tôi chỉ là…” Lâm Tiêu Tiêu vò đầu bứt tai.



“Hôm đó thấy anh cầm album mới của tôi, tôi còn tưởng anh rất thích tôi” Kha Lam mếu máo như sắp khóc “Nên hôm nay mới đến đây để cảm ơn anh đã cứu tôi. Nhưng mà hình như tôi đến làm anh không vui rồi, tôi nên đi thì hơn.” Nói xong xoay người tỏ vẻ muốn đi.



Lâm Tiêu Tiêu không kịp suy nghĩ, tay nhanh hơn não lập tức túm lấy tay Kha Lam.



“A, anh làm tôi đau đấy!” Kha Lam khẽ kêu một tiếng, vành mắt đỏ lên.



Lâm Tiêu Tiêu vội vã thả tay ra, giơ hai tay lên biểu thị bản thân cực kỳ vô tội.



Kha Lam xoa xoa chỗ tay bị “đau”, vẻ mặt càng thêm ủy khuất: “Rốt cuộc là anh muốn thế nào hả?”



“Xin lỗi, xin lỗi” Lâm Tiêu Tiêu bây giờ cũng mặc kệ mặt mình có đỏ hay không, cuống cuồng giải thích “Tôi không cố ý đâu, chỉ là, chỉ là tôi hơi căng thẳng thôi. Thật ra tôi rất thích cô, thật đấy, từ lúc cô mới ra mắt đã thích rồi, album nào tôi cũng mua hết, buổi biểu diễn nào tôi cũng đi xem, hôm nào không trốn đi được thì đều xem phát trực tiếp trên mạng, tôi thật sự rất rất thích cô! Nữ thần cô nhất định phải tin tôi!”



Lâm Tiêu Tiêu khổ sở giải thích, chỉ thiếu mỗi quỳ luôn xuống đất, sợ nữ thần vẫn hiểu lầm mình.



Kha Lam nghe cậu ta lắp ba lắp bắp giải trình, đột nhiên phì cười.



Lâm Tiêu Tiêu: “…”



Đây là đang cười nhạo mình đấy hả?


Giang Nhị Tinh rơi mất não rồi à?! Cậu ta quên bây giờ Hạ Phi là chị dâu mình sao? Dám đâm chọc chị dâu trước mặt mọi người như thế không sợ Hạ Phi về nhà mách với Giang phu nhân táng chết cậu ta à? Lại còn lôi anh em tốt ra làm đối tượng châm chọc như thế mà cũng được à? Cẩn thận Bello cũng táng chết cậu luôn!



Kha Lam cũng cực kỳ đồng tình nhìn anh họ mình.



Giang Thành Điềm bất chấp hết, tiếp tục khiêu khích nhìn Hạ Phi.



Hạ Phi chống cằm, nhìn thằng chú ngu xuẩn của con mình: “Ha, lúc đấy tôi vẫn còn trẻ dại, chưa có mắt nhìn người.”



Vẻ mặt Bello cứng đờ.



Giang Thành Điềm không chịu buông tha: “Ý cậu là Bello không bằng anh tôi?”



Bello: “…”



Hạ Phi tà tà nhìn Điềm Điềm, cười cực kỳ xấu xa: “Là cậu tự nói thế đấy chứ?”



Giang Thành Điềm: “Đương nhiên là tôi nói…”



Điềm Điềm đột nhiên dừng khựng lại.



“Sao hả?” Hạ Phi trưng ra bản mặt chờ xem kịch vui.



Giang Thành Điềm: “…”



Mẹ nó bị tên này bẫy rồi!



Bello là Thái tử, nếu nói Thái tử không bằng một vị thiếu tướng, đây là tội bất kính, còn chưa kể bọn họ ngoài quan hệ anh em thì còn là bạn tốt. Giang Thành Khải lại là anh trai cậu ta, bình thường Giang Thành Điềm sùng bái anh mình như thế, bây giờ bảo cậu ta nói anh mình không bằng Bello làm sao mà nói được hả?!



Giang Thành Điềm cực kỳ đau khổ bị đẩy vào thế tiến thoái lưỡng nan.



Hạ Phi cố nén cười nhìn chằm chằm cậu ta.



Giang Thành Điềm đổ mồ hôi hột, quay đầu nhìn về phía Bello cầu cứu, lại phát hiện bạn tốt của mình đang che miệng nhịn cười.



Mẹ nó có còn là anh em nữa không!



Giang Thành Điềm dùng ánh mắt lên án đồng đội ngu như heo.



Nhưng đả kích vẫn chưa chấm dứt, Kha Lam bò thẳng ra bàn cười như lên cơn, hoàn toàn không thèm quan tâm đến mặt mũi anh họ nhà mình.



Giang Thành Điềm: “…”



Lâm Tiêu Tiêu hầu kết giật giật, bày tỏ tôi sẽ cố nhịn cười Giang Nhị Tinh anh cứ yên tâm.



Giang Thành Điềm:…QAQ!



Điềm Điềm thẹn quá hóa giận trừng đầu sỏ: “Này, tôi nhớ cậu làm gì có thẻ học viên, sao cậu vào đây được?”



Hạ Phi: “…”



Em giai này, chọc ngoáy người ta nhiều kiểu gì cũng có ngày bị táng chết đó!



Hắn rất bình tĩnh phun ra năm chữ: “Không phải việc của cậu.”



Giang Thành Điềm: “…”



Lâm Tiêu Tiêu thực ra cũng rất hiếu kỳ với vấn đề này, chen mồm hỏi: “Phi Phi, cậu đến thư viện làm gì vậy?”



Hạ Phi ôn hòa đáp, “Tôi đến tìm sách viết về dệt mộng sư.”



Kha Lam tiếp lời: “Vậy anh nên đọc các bài viết phân tích mộng cảnh của Hạ Kỳ.”



“Hạ Kỳ?” Bello vừa nghe đến cái tên này vẻ mặt liền có chút phức tạp.



Hạ Phi kỳ quái hỏi: “Làm sao vậy?”



Kha Lam cười cười: “Anh họ, đừng bảo là anh tin mấy lời đồn nhảm kia nhé? Anh rõ ràng là con ruột của cô mà.”



Lâm Tiêu Tiêu hiếu kỳ: “Lời đồn gì?”



Kha Lam đáp: “Người ta đồn đại Hạ Kỳ là tình nhân của Nữ hoàng, còn nói sau khi Hạ Kỳ chết Nữ hoàng vì quá đau lòng mới chấp nhận lấy Vương phu hiện tại.”



Bello trừng mắt nhắc nhở, “Kha Lam! Chú ý lời nói của em.”



Kha Lam lè lưỡi, không nói tiếp nữa.