Trọng Sinh Chi Tinh Tế Trúc Mộng Thư

Chương 56 : Hạ Kỳ

Ngày đăng: 12:50 30/04/20


Tên của Hạ Kỳ đột nhiên xuất hiện liên tục một cách khó hiểu.



Mặc dù dưới sự nhắc nhở của Bello, đề tài về Hạ Kỳ tạm dừng ở đây, nhưng dân đen như Hạ Phi và Lâm Tiêu Tiêu vẫn cảm thấy cực kỳ tò mò với bí mật hoàng gia này.



Hạ Kỳ từng là dệt mộng sư của hoàng gia, có thể tùy ý ra vào cung điện, có nảy sinh tình cảm với Nữ hoàng hay không, chuyện này không ai dám nói chắc. Cũng may Hạ Kỳ là partner, nếu không tin đồn này sẽ còn bị phóng đại đến mức nào.



Lâm Tiêu Tiêu cung phản xạ dài vô tận, đột nhiên vỗ bàn hét lên: “Từ từ, Kha Lam, cô vừa mới nói Đại Tinh và Nhị Tinh là anh họ mình?!”



Âm lượng của cậu ta không nhỏ, mọi người xung quanh đều đổ dồn ánh mắt về phía này.



Bello và Giang Thành Điềm đứng lù lù giữa thư viện toàn người đang ngồi lập tức trở thành mục tiêu của một đống ánh nhìn, hai người vội vàng kéo ghế ngồi xuống. Một người ngồi cạnh Kha Lam, một người ngồi cạnh Hạ Phi. Không cần nhìn cũng biết ngồi cạnh Hạ Phi là Giang Thành Điềm.



Hạ Phi liếc người bên cạnh: “Cậu ngồi cạnh tôi làm gì?”



Giang Thành Điềm cực kỳ ngạo kiều: “Bên kia hết chỗ rồi.”



Hạ Phi ôn tồn chỉ dẫn: “Cậu có thể sang bàn khác mà.”



Giang Thành Điềm: “…”



Hạ Phi rất thản nhiên: “Chẳng phải cậu rất ghét tôi sao, tôi cứ nghĩ cậu thà ngồi ở bàn khác cũng không muốn ngồi cạnh tôi chứ, cậu chủ động thế này khiến tôi ngạc nhiên thật đấy.”



Giang Thành Điềm: “…”



Giang Thành Điềm mấp máy môi, nửa ngày sau mới lí nhí nói: “…Tôi có ghét cậu đâu.”



Tên vô dụng này dù sao cũng là ân nhân cứu mạng, lại còn là chị dâu mình…



Không sai, Điềm Điềm trung nhị mang trái tim thiếu nữ cuối cùng đã chấp nhận sự thật đầy đau đớn này rồi!



Hạ Phi không mặn không nhạt “Ồ” lên một tiếng: “Vậy sao, sao tôi không thấy thế.”



Giang Thành Điềm: “…”



Lâm Tiêu Tiêu cung phản xạ siêu dài lại tiếp tục kêu gào: “Như vậy Kha Lam chẳng phải là…” Công chúa?!



Thật không dám nói ra cái từ này!



Bello gật đầu: “Đúng như cậu nghĩ.”



“…” Lâm Tiêu Tiêu há hốc mồm, sự thật đến quá nhanh làm sao chấp nhận nổi!



Nữ thần lại là công chúa?!!!



Sao công chúa lại chạy đến cái giới giải trí ngư long hỗn tạp kia làm gì?!



Lại còn là nữ thần liên bang?!!!



Tình tiết này không khoa học!!!



Đổi biên kịch!!!



Kha Lam nhìn Lâm Tiêu Tiêu trợn mắt há mồm, cực kỳ không vui, sẵng giọng hỏi: “Sao anh lại nhìn tôi cái kiểu đấy hả? Anh không chấp nhận được thân phận này của tôi sao?”



“Không không không…” Lâm Tiêu Tiêu theo bản năng lắc đầu, khàn giọng nói, “Tôi cảm thấy… tôi chỉ là dân đen thôi…tôi trèo cao không nổi…”



Nữ thần tự dưng lại biến thành công chúa…



Bảo Lâm Tiêu Tiêu chấp nhận làm sao nổi?



“Ai bắt anh phải trèo cao?” Kha Lam lườm cậu ta “Anh họ tôi là Thái tử, chẳng phải vẫn là bạn học cùng trường với anh đấy thôi? Mà nửa năm nữa tôi cũng chuẩn bị vào đây học rồi…”



“Hả? Năm sau cô chuẩn bị vào đây học?” Lâm Tiêu Tiêu kinh hãi, đột nhiên hiểu ra, “Quên mất… tuổi của cô đúng là năm sau nhập học rồi.”



“Hừ hừ ~” Kha Lam lầm lầm bĩu môi.



Hai người họ còn đang nói chuyện, bên kia Hạ Phi lại đột nhiên hỏi Bello: “Cậu biết sách viết về phân tích mộng cảnh là sách gì không? Ban nãy tôi tìm trong khu sách về dệt mộng sư không thấy có.”



Bối La rất tự nhiên đáp: “Sách phân tích mộng cảnh chắc là nằm trong khu sách nói về tinh thần lực.”



Giang Thành Điềm kinh ngạc nhìn Hạ Phi rồi lại nhìn Bello, giống như trên đầu hai người bọn họ mọc ra hai bông hoa.



Hạ Phi gật đầu nói: “Cảm ơn.” Nói xong thì đứng dậy đi tìm sách.



Giang Thành Điềm dùng ánh mắt cực kỳ phức tạp nhìn Bello.



Bello nhíu mày: “Làm sao?”



Giang Thành Điềm kinh hãi: “Cậu thế mà lại nói chuyện với cậu ta…”




Thật mềm…



Tâm trí Điềm Điềm bay lơ lửng…



Không được không được, Điềm Điềm vội vã lắc đầu điên cuồng, không thể dâm loạn chị dâu!



Thanh âm quái dị của Hạ Phi vang lên bên tai: “Cậu đừng… có thể đặt tay sang chỗ khác được không…”



Ngứa chết cmn mất!



Giang Thành Điềm vừa nhìn thấy vẻ mặt vặn vẹo của Hạ Phi, vừa giống đang cười lại vừa như đang khóc, sợ đến suýt nữa quăng cả người hắn đi.



“Cậu đừng để tay vào chỗ đấy nữa… Tôi sợ ngứa lắm…Ha ha…”



“…”



Giang Thành Điềm vội rụt tay lại.



Hạ Phi suýt nữa thì cắm cả mặt xuống đất.



Hắn vội vàng túm lấy quần áo của Giang Thành Điềm mới may mắn thoát được cảnh thân mật hôn đất, hung hăng trừng mắt nhìn cậu ta.



Giang Thành Điềm tự biết mình đuối lý, anh cả đã dặn mình phải chăm sóc Hạ Phi cho cẩn thận. Điềm Điềm nghiến răng hạ quyết tâm, thò tay trực tiếp bế ngang người lên đi thẳng ra ngoài, để lại Kha Lam và một đống người trợn mắt há hốc mồm.



Giang Thành Điềm bế Hạ Phi đi ra ngoài thư viện, nhân viên thư viện đều kinh ngạc đến quên luôn cả chuyện hắn đi vào kiểu gì, chỉ lo há hốc mồm nhìn theo. Một đường đi này không biết bị bao nhiêu người nhìn, lê lết mãi cuối cùng cũng về đến ký túc xá, Giang Thành Điềm đóng cửa ngăn lại ánh mắt ngạc nhiên của bạn cùng phòng, thả Hạ Phi lên ghế sô pha.



Hạ Phi ôm bụng, cả người đều không khỏe nổi.



Hắn vừa bị Điềm Điềm bế kiểu công chúa kiểu công chúa kiểu công chúa…



Giang Thành Điềm lau mồ hôi lạnh trên trán, hung hăng trừng mắt nhìn hắn: “Cậu không được nói cho anh cả biết!”



“…” Hạ Phi nhìn cậu ta y như nhìn thằng ngu, “Cậu bế tôi cả một đoạn như thế có bao nhiêu người trông thấy, kiểu gì chả bị chụp lại đăng lên Tinh bác, cậu nghĩ anh cậu không biết à?”



Giang Thành Điềm dừng động tác lau mồ hôi, “… Anh tôi không xem Tinh bác đâu.”



Hạ Phi bó tay luôn: “Anh ta không xem thì chẳng lẽ không có người khác kể lại?”



Giang Thành Điềm: “…”



Hạ Phi cực kỳ khinh bỉ: “Ngu ngốc, đúng là cái đồ nhị hóa.”



Giang Thành Điềm cả người sắp hỏng mất: “Rõ ràng là tại cậu đau đến không đi được nên tôi mới phải bế đấy chứ?”



“Cậu có thể dìu tôi ngồi xuống là được mà!” Hạ Phi đột nhiên bị bế công chúa cũng sắp hỏng mất, “Lúc đó chỉ cần ngồi xuống nghỉ ngơi là tốt rồi! Tôi cũng có đau nghiêm trọng lắm đâu!”



“Làm sao tôi biết được, tôi đã đau sốc hông bao giờ đâu!”



“…”



Em giai thể chất cấp S à cậu làm sao có thể thấu hiểu bệnh tình của người thể chất chỉ có cấp F!



“Aaaaaaa anh cả sẽ giết tôi mất!” Giang Thành Điềm ôm mặt nghẹn ngào, y như sắp khóc đến nơi, “Tôi thật có lỗi với anh cả huhuhu….”



“… Bế một cái mà cũng có lỗi à?” Hạ Phi cảm thấy vô cùng câm nín.



“Bế một cái thì không sao, nhưng bế cậu một cái thì tôi nhất định sẽ tàn đời.” Giang Thành Điềm ai oán nhìn hắn, “Sao tự dưng tên khốn nhà cậu lại đau sốc hông làm cái gì hả??? Phát rồ!”



Hạ Phi: “… Xin lỗi, nhưng mà tôi cũng không biết vì sao lại bị đau sốc hông. Nếu lần sau còn sốc hông nữa tôi nhất định sẽ không để cho cậu bế đã hài lòng chưa?



Giang Thành Điềm: “…”



Hạ Phi liếc cậu ta: “Thằng oắt con nhà cậu.”



Giang Thành Điềm khóe miệng giật giật: “Cậu còn sinh sau tôi đấy!”



Hạ Phi bĩu môi: “Nhưng tư tưởng của cậu quá ấu trĩ.”



Bạn cùng phòng của Giang Thành Điềm đột nhiên chui đầu qua khe cửa: “Thành Điềm à, cậu cuối cùng cũng quyết tâm đào góc tường nhà anh mình rồi hả?”



Hạ Phi: “…???” Cái gì cơ?!



Bạn cùng phòng: “Không phải hai người vừa liếc mắt đưa tình à?”



Giang Thành Điềm: “…”



Giang Thành Điềm: “Biến!!!”