Trọng Sinh Chi Tinh Tế Trúc Mộng Thư

Chương 57 : Tuần trăng mật (1)

Ngày đăng: 12:50 30/04/20


Bạn cùng phòng biến rồi, lại đến lượt Giang Thành Duyệt chạy tới.



Giang Thành Duyệt vừa bước chân vào cửa đã nói: “Điềm Điềm, sao em dám đào góc tường nhà anh cả hả?”



Giang Thành Điềm: “…”



Hạ Phi: “Ha ha ha ha ha ha ha —— ôi đệch, đau bụng quá…”



Giang Thành Duyệt kinh ngạc nhìn hắn: “Làm sao vậy làm sao vậy? Có phải Điềm Điềm lại bắt nạt chị dâu không? Nó dám đánh chị dâu à?!”



Hạ Phi: “…”



Mẹ nó sao hai anh em nhà này đều nghĩ Giang Thành Điềm bắt nạt hắn thế hả? Nhìn hắn yếu đuối đến thế à! Muốn bắt nạt cũng là hắn bắt nạt Điềm Điềm mới đúng! Ngu như thế mà không bắt nạt đúng là phí của giời!



Giang Thành Điềm cũng rất bất mãn: “Vì sao ai cũng nghĩ em bắt nạt cậu ta thế hả?”



Giang Thành Duyệt nói rất đương nhiên: “Chị dâu trị số vũ lực thấp hơn em nhiều, lại còn bị đau bụng, trong bụng chị dâu bây giờ đang có cháu chúng ta đấy, phải cẩn thận chứ, cái thằng đần này chẳng may gây phiền phức gì anh cả lại táng cho bây giờ.”



Giang Thành Điềm chỉ vào mũi mình: “Chị nói em phiền phức?”



“Chị nói thế lúc nào,” Giang Thành Duyệt hất hàm, “Là em tự nói thế đấy chứ!”



Hạ Phi gật đầu: “Tôi đồng ý.”



Giang Thành Điềm: “…”



Có còn để cho người ta sống nữa hay không! Phát rồ mất thôi!



“Thực ra có bảo em phiền phức cũng không oan đâu, nói xem, mấy tấm ảnh này là thế nào?”



Giang Thành Duyệt mở thiết bị di động lên Tinh bác kéo ra mấy tấm ảnh, nội dung chính là vụ bế kiểu công chúa ban nãy của Hạ Phi và Giang Thành Điềm.



Giang Thành Điềm: “…”



Giang Thành Duyệt nhướn mày: “Không muốn giải thích một chút à?”



Giang Thành Điềm trầm mặc: “… Không giải thích.”



Giang Thành Duyệt trợn mắt: “Tức là em thừa nhận chuyện đào góc tường nhà anh cả?!”



Giang Thành Điềm: “…”



Mình có nói thế à?!



Hạ Phi cảm thấy Giang Thành Điềm bị đùa cũng quá đáng thương rồi, lên tiếng giải vây cho cậu ta: “Là vì tôi bị đau bụng nên Điềm Điềm mới bế về.”



“Đau bụng?” Giang Thành Duyệt sốt sắng hỏi, “Có phải đứa bé bị làm sao không? Chị dâu đã nói với anh cả chưa?”



Hạ Phi đầu đầy hắc tuyến: “Đứa bé không sao cả, tại tôi cười nhiều quá nên bụng bị rút gân.”



Giang Thành Duyệt: “…”



Giang Thành Duyệt khóe miệng co giật: “… Được rồi, vậy bây giờ thế nào rồi?”



Hạ Phi mỉm cười: “Đã ổn rồi.”



Giang Thành Duyệt gật đầu: “Anh cả có dặn em, lát nữa bọn em sẽ đưa chị dâu về nhà.”



“???” Giang Thành Điềm cực kỳ bất mãn, “Anh cả rõ ràng đã nói với em rồi, tại sao lại phải gọi cho chị thêm lần nữa làm gì?”



Giang Thành Duyệt nghiêng đầu nhìn em trai ngu đần nhà mình, không trả lời.



Hạ Phi thở dài: “Quá rõ ràng rồi, anh cậu cảm thấy cậu cực kỳ không đáng tin.”



Giang Thành Điềm: “… QAQ!”



Cả ngày hôm nay Hạ Phi lăn lộn trong thư viện, về đến ký túc xá của Điềm Điềm một lúc thì cũng đến giờ tan học, hai người bọn họ và Giang Thành Duyệt lại quay về Giang gia.



Lúc bọn họ về đến nhà, Giang Thành Khải vẫn chưa về, Giang thượng tướng và Giang phu nhân đang ngồi trong phòng khách xem ảnh.



Giang phu nhân nghe tiếng quay đầu lại, nhìn thấy bọn họ thì cực kỳ vui vẻ: “Ba đứa sao lại về cùng một lúc thế này?”



Hạ Phi đáp: “Hôm nay con đến học viện quân sự, đúng lúc gặp được Thành Duyệt và Điềm Điềm nên đi cùng nhau luôn.”



“Đi cùng nhau rất tốt” Giang phu nhân cười đến cực kỳ sung sướng, “Cuối cùng cũng giống người một nhà rồi, phải yêu thương chăm sóc lẫn nhau nhiều vào.”



Hạ Phi: “…”



Giang Thành Điềm: “…” Ai muốn yêu thương chăm sóc lẫn nhau với cái tên phát rồ này!



Điềm Điềm sau cả tỷ lần bị cho ăn đau đã đúc kết được, Hạ Phi chính là khắc tinh của mình!



Bề ngoài trông thì yếu đuối vô dụng như thế, mà mở mồm ra một cái là miệng lưỡi sắc như dao. Trước đây trong nhà chỉ có Giang Thành Duyệt chèn ép mình, bây giờ lại thêm cả Hạ Phi nữa, có còn để cho người ta sống nữa hay không thế hả!!! Giang Thành Điềm cực kỳ hoài nghi Hạ Phi trước đây tính cách quái gở không thích giao tiếp nguyên nhân chủ yếu là vì hắn quá độc miệng không ai chịu nổi.



Quả thật là bi thương chết mất!



Vốn mình chẳng có liên quan gì đến cái tên độc mồm độc miệng này, thế mà anh cả tự dưng lại cưới cậu ta về, cuộc sống sau này có bao nhiêu thê thảm chỉ dùng đầu ngón chân nghĩ cũng đủ biết.



Nhân sinh quả thực vô cùng tăm tối, Điềm Điềm đến cơm tối cũng nuốt không trôi.




Hạ Phi che miệng, trừng mắt nhìn y, hai gò má đỏ bừng, trông không giống như đang tức giận, lại giống như đang hờn dỗi nhiều hơn.



Giang Thành Khải kéo bàn tay đang điên cuồng chà môi của hắn xuống, dùng ngón tay cái ôn nhu giúp hắn lau khóe miệng.



Hạ Phi: “>///////< ”



Giang Thành Khải dịu dàng cười một cái.



Mẹ nó mặt sắp cháy rồi aaaaa!



Cái loại ánh mắt cmn lưu luyến triền miên như đang nhìn người yêu này là cái quỷ gì hả! Aaaaaaaaa! Đệch đệch đệch sao lại có thể vô đạo đức như thế! Hắn còn trẻ hắn không muốn bị congggggg!!!!



Hạ Phi cả người xiêu vẹo trong gió.



(Đã từng) Là một giai thẳng hàng chuẩn, bị một người đàn ông cưỡng hôn lại không thấy khó chịu, lại còn mặt đỏ tim đập, chẳng lẽ đây là tiết tấu muốn xong đời rồi?!



Mặc hắn hắn làm với y rồi nhưng làm rồi không có nghĩa là hắn cong!



Hắn rõ ràng thích em gái có ngực có mông cơ mà!



… Không đúng, hình như hắn cũng chưa thích em gái nào bao giờ.



Hạ Phi đờ ra.



Chẳng lẽ đây là nguyên nhân hắn mãi không tìm được bạn gái? Hắn không có cảm giác với mấy nữ sinh cùng lớp, là vì hắn là gay tiềm ẩn sao?!



Hạ Phi cả người đều không khỏe nổi.



Giang Thành Khải dở khóc dở cười nhìn sắc mặt Hạ Phi thay đổi như đèn nhấp nháy, mới hôn có một cái sao lại thành thế này? Rõ ràng chuyện thân mật hơn cũng làm cả rồi.



Hạ Phi cực kỳ bi thương, “Mẹ nó ông đây cong thật rồi ư?”



Giang Thành Khải: “… Cong?” Nghĩa là gì?



Hạ Phi tiếp tục rít gào: “Rõ ràng tôi thích em gái cơ màaaaaa…”



Giang Thành Khải: “…”



Giang Thành Khải đen mặt.



Đang đi hưởng tuần trăng mật mà nghe vợ nói thế vui được mới là lạ!



Hạ Phi ở trong lòng điên cuồng thôi miên bản thân mình là thẳng là thẳng là thẳng là thẳng, chỉ sợ dừng lại một cái là hết thẳng luôn.



Giang Thành Khải sắc mặt càng ngày càng khó coi. Cuối cùng lúc Hạ Phi gào lên “Tôi tuyệt đối không yêu đàn ông!”, y hừ lạnh một tiếng, đẩy cửa ra khỏi phòng.



Hạ Phi: “…”



Chuyện gì vừa xảy ra thế hả?



Trừ chuyện hắn muốn bỏ đứa bé lần trước, đây là lần thứ hai hắn thấy Giang thiếu tướng tức giận đến như vậy.



Hạ Phi EQ giá trị âm hoàn toàn không hiểu nổi tại sao y lại tức giận.



Nháo loạn một trận xong hắn cũng tỉnh cả ngủ.



Hạ Phi xuống giường, mặc áo khoác, cũng đi ra khỏi phòng.



Ngoài ý muốn lại không thấy Giang Thành Khải đâu.



Hắn tìm hết một lượt trên phi thuyền cũng không thấy bóng y.



Chẳng lẽ y vứt hắn ở đây tự đi chơi một mình rồi? Mẹ nó có tự giác làm chồng hay không thế rõ ràng là đang đi tuần trăng mật đấy!



Hắn mở thiết bị di động gọi vào số của Giang Thành Khải cũng không thấy y bắt máy.



Trong đầu Hạ Phi bắt đầu xuất hiện một suy nghĩ đáng sợ.



… Đệt, chẳng lẽ bị bắt cóc mất rồi?!



Không đúng, toàn liên bang ai đánh lại nổi Giang thiếu tướng chứ, y không đánh người ta là may rồi…



Chắc là bị tức đến bỏ đi rồi.



Nhưng mà y tức cái quái gì chứ? Tức giận vì mình không nhiệt tình quấn lấy y đòi hôn tiếp à?! Có còn tiết tháo không?!



Giang thiếu tướng bình thường nghiêm túc như thế, thực ra lại cực kỳ muộn tao,  lúc ở trên giường hắn đã nhìn ra rồi, bây giờ lại còn vì hắn không chịu nhiệt tình đáp lại mà tức giận bỏ đi, đúng là ấu trĩ!



Hạ Phi cười nhạo Giang Thành Khải đủ rồi, lại bắt đầu cảm thấy lo lắng.



Y đẹp trai như thế, chạy lung tung ở chỗ xa lạ thế này liệu có bị em gái bản địa nào chuốc thuốc lừa đi bán không…



Nghĩ như thế, Hạ Phi không nhịn được nữa cũng chạy ra ngoài phi thuyền, đi tìm Giang thiếu tướng.



Nhưng hắn đã quên mình là dân Trái đất chính gốc, trình độ mù đường lại thành thần, đi loanh quanh ở tinh hệ Daours cũng bị lạc, bây giờ chạy loạn ở cái tinh cầu Grey khỉ gió này…



Không ngoài dự đoán, lại lạc đường rồi!