Trọng Sinh Chi Tinh Tế Trúc Mộng Thư

Chương 58 : Tuần trăng mật (2)

Ngày đăng: 12:50 30/04/20


Hạ Phi đờ đẫn đứng trên đường nhỏ vắng vẻ.



Nửa tiếng trước hắn bắt đầu lạc đường, đi vòng quanh một lúc thế quái nào đang từ thủ đô đường xá đông đúc đi thẳng đến khu nông thôn vắng hoe này.



Hai bên đường toàn là cây cối rậm rạp, cực kỳ yên tĩnh, đến một bóng người cũng không thấy. Nhìn ra xa tít mù tắp mới thấy có vài nóc nhà lụp xụp, nhưng càng đi về hướng có nhà cửa thì cảm giác khoảng cách lại càng ngày càng xa.



Hắn tức giận gõ gõ thiết bị di động trên cổ tay, rõ ràng có bản đồ vệ tinh mà vẫn lạc đường là thế quái nào!



Thiết bị di động giống như cảm nhận được cơn giận của hắn, vèo một cái hết điện, tắt nguồn.



Hạ Phi: “…”



Cái đệch!



Không còn bản đồ vệ tinh, hắn cũng chẳng biết phải đi thế nào nữa, đành quay đầu lại đi ngược trở về con đường mình vừa đi.



Cục bông ngồi xổm trên đầu hắn, thân thiết “Chíp” “Chíp” mấy tiếng an ủi.



Hạ Phi thò tay bóp bóp, đem lông tơ xanh lam trên người nó vò đến rối tinh rối mù, cục bông suy yếu nằm bẹp xuống đầu hắn, ủy khuất “Chíp!” một tiếng.



Cả thể xác và tinh thần đều mệt mỏi, Hạ Phi chán nản đá đá mấy hòn sỏi ven đường.



Đi thêm mười mấy phút nữa, hắn đã mệt đến bở hơi tai, ngồi bệt xuống một tảng đá lớn ở bên đường. Mặc dù thời tiết mát mẻ, nhưng cả người hắn vẫn đầy mồ hôi, Hạ Phi lấy tay quạt quạt, thở dài một hơi.



Thiết bị di động tắt nguồn mất rồi, đường về không tra được, Giang Thành Khải cũng không gọi được.



Trời muốn diệt hắn!



… Mẹ nó, biết thế đã chẳng đi tìm Giang thiếu tướng! Không đúng, biết thế không đi cái tuần trăng mật khỉ gió này luôn cho rồi!



Cũng có phải vợ chồng thật đâu, mật mật cái quái gì mà mật!



Hạ Phi ngồi ở bên đường một lúc, vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy một người Hổ Vỹ tộc đang đi về phía mình. Vẻ ngoài của người Hổ Vỹ tộc rất dễ nhận ra, màu mắt của bọn họ rất đặc trưng, cũng giống như Đằng Thụ tộc mắt màu xanh lục hay Anh Phù tộc mắt màu tím, Hổ Vỹ tộc mắt màu vàng xanh, giống như màu lá của Bách diệp thảo.



Hắn vội vàng chạy đến trước mặt người kia: “Xin chào, có thể làm phiền chú một chút không?”



Người nông dân Hổ Vỹ tộc dừng lại, nghi hoặc nhìn hắn.



Hạ Phi ngượng ngùng gãi đầu: “Tôi bị lạc đường, chú có biết đường nào để về thủ đô không? Tôi đi lạc từ đó đến đây.”



“Thủ đô ở cách đây rất xa, cậu đi lạc từ thủ đô đến đây thật đấy à?” Người nông dân kinh ngạc hỏi.



Hạ Phi cười khan: “Tôi cũng không biết nữa, nhưng mà đúng là đi rất lâu… Nhưng chú có biết đường để về đó không? Tôi sợ bạn tôi đang tìm tôi.” Hắn giơ cổ tay lên, “Mà thiết bị di động của tôi lại hết điện mất rồi.”



“Thôi được rồi.” Người nông dân gật đầu, bắt đầu chỉ đường cho Hạ Phi.



Sau khi chỉ đường xong, người nông dân lại nói: “Ở đây rất vắng vẻ, có khi còn có cả cướp, cậu còn trẻ, lại là dân thành phố tay chân yếu, trên đường đi phải cẩn thận đấy.”



Hạ Phi cảm kích nói: “Cảm ơn chú nhiều ạ.”



“… Chú?” Người nông dân vẻ mặt rất buồn bã, “Trông tôi già thế thật à?”



Hạ Phi: “…”



Hắn lập tức đổi giọng: “Cảm ơn anh nhiều, trông anh đẹp trai thật đấy ha ha.”



Vẻ mặt người nông dân lập tức rạng rỡ như ánh nắng ban mai, vui vẻ vuốt vuốt bộ râu quai nón của mình.



Hạ Phi nhìn nếp nhăn trên khóe mắt và đồi mồi lấm tấm trên làn da người nông dân, nghĩ thầm, cmn có gọi là ông cũng không quá…



Tạm biệt ông nông dân, hắn nhớ lại tuyến đường được chỉ, vươn tay bóp bóp cục bông, tâm tình vui vẻ chậm rãi đi về.



Cục bông bị bóp đến sống không bằng chết, co quắp thành một đống, số làm chim sao lại khổ thế này cơ chứ! Chủ nhân là cái thứ gì thế này! Suốt ngày bóp!



Hắn đang đi, một giọng hát đột nhiên vang vọng.



Hạ Phi lập tức đứng im tại chỗ, cả người đều cứng đờ.



Ở nơi hoang vu vắng vẻ đột nhiên có tiếng hát, không phải ma nữ thì chính là thần kinh. Hắn sợ ma từ bé, phản xạ tự nhiên trong đầu lập tức não bổ ra ma quỷ, cả người đều không khỏe nổi.



Tiếng hát càng ngày càng rõ ràng, người Hạ Phi càng ngày càng cứng ngắc.
Đúng lúc này, tiếng hát đột nhiên biến mất.



Động tác của người nông dân cũng theo đó đột ngột dừng lại, cả người dừng khựng giữa không trung, sau đó như con rối đứt dây nặng nề ngã xuống đất.



Giang Thành Khải đi đến cẩn thận kiểm tra hơi thở của người nọ.



Đã chết.



Một người khỏe mạnh, dùng phương thức như bị nguyền rủa, chết trước mặt bọn họ.



Hai người lúc này mới phát hiện, trên cổ người nông dân đã có một vết cắt rất sâu, không nhìn kỹ thì không phát hiện được, vết cắt này có lẽ cũng là nguyên nhân chính dẫn đến tử vong, không ai có thể cứu được.



Hạ Phi không chịu được nữa, ôm một gốc cây nôn ra cả mật xanh mật vàng.



Giang Thành Khải đau lòng giúp hắn vỗ vỗ lưng, bắt đầu hối hận tại sao ban nãy mình lại bỏ đi. Nếu không phải y bỏ lại Hạ Phi một mình, hắn sẽ không lạc đường ở đây, càng không phải chứng kiến cảnh tượng tàn nhẫn này.



Hai người báo cảnh sát.



Chẳng bao lâu đã có người của đội điều tra đến hiện trường.



Giang Thành Khải và Hạ Phi được yêu cầu làm chứng nhân, tạm thời chưa thể rời đi, phải ở lại cho cảnh sát tinh cầu Grey lấy lời khai.



Trạng thái của Hạ Phi không được tốt, thân thể và tinh thần đều rất mệt mỏi, ngay cả Cục bông hệ chữa khỏi cũng không cải thiện được tình hình. Sắc mặt hắn trắng bệch dựa vào lòng Giang thiếu tướng, chớp mắt một cái cũng không dám, chỉ sợ nhắm mắt lại trong đầu sẽ xuất hiện cảnh tượng ban nãy.



Giang Thành Khải nhìn dáng vẻ mệt mỏi của hắn, đau lòng vô cùng.



May sao cảnh sát ở đây nhận ra y, Giang Thành Khải quyết định đưa số liên lạc thiết bị di động cho bọn họ rồi dẫn Hạ Phi về phi thuyền nghỉ ngơi. Về chuyện tuần trăng mật, chờ hắn khỏe hơn rồi tính sau.



Thật ra Hạ Phi vốn không bánh bèo đến mức thấy người chết đã ngất lên ngất xuống. Kiếp trước hắn xem rất nhiều phim kinh dị còn khủng bố hơn cũng không thấy cơ thể có phản ứng dữ dội như bây giờ. Hơn nữa trước đó hắn còn xâm nhập vào ký ức của những người bị Natalie giết, cảm nhận được sự hoảng sợ và đau đớn của họ, theo lý thuyết hẳn sẽ không thể như bây giờ mới đúng.



Cũng không biết có phải do quá trình mang thai càng về sau tâm sinh lý sẽ càng mẫn cảm không, cũng có thể do cách thức tử vong của người nông dân nọ quá mức phi nhân tính, Hạ Phi lần này bị ảnh hưởng rất lớn, ngay cả cơm chiều cũng không ăn nổi.



Rõ ràng thể xác và tinh thần rất mệt mỏi, lại mãi không ngủ được.



Cuối cùng Giang Thành Khải phải ôm Hạ Phi, vừa dùng chất giọng kỳ dị hát ru vừa vô lưng dỗ hắn ngủ.







Hạ Phi nằm mơ.



Nhưng giấc mơ này lại quá chân thật, chân thật đến không giống như đang mơ.



Hắn đứng trong một rừng cây hoang vắng, xung quanh toàn là cây cối héo úa, mặt trăng đỏ như máu lặng lẽ treo trên không trung, âm trầm rợn người.



Hạ Phi sợ hãi chạy về phía trước, nhưng chạy mãi chạy mãi, có chạy thế nào cũng không thể ra khỏi rừng cây này.



Bỗng nhiên, trước mắt hắn xuất hiện một mảnh đất trống. Hạ Phi vội vàng chạy đến nơi đó, cây cối ngày một thưa dần, hắn phát hiện Giang Thành Khải và Giang Thành Điềm đang đứng cách đó không xa. Hạ Phi còn chưa kịp lên tiếng, tình cảnh trước mắt đã khiến hắn chết lặng tại chỗ.



Quân trang trên người Giang Thành Khải đã ướt đẫm máu xanh, bàn tay y nắm chặt lưỡi dao găm sắc nhọn, dưới ánh trăng đỏ quạch ánh lên tia sáng bạc chói mắt đến rợn người. Mà bàn tay đang nắm chuôi dao, không ai khác chính là Giang Thành Điềm.



Trước ngực Hạ Phi nhói lên, vội lao đến ngăn cản bọn họ huynh đệ tương tàn.



Nhưng hắn càng chạy lại càng không thể đến gần Giang thiếu tướng và Giang Thành Điềm. Lòng Hạ Phi nóng như lửa đốt, lại chỉ có thể trơ mắt nhìn vũng máu dưới chân hai người họ ngày càng lan rộng, càng lúc càng xa dần.







“…… Hạ Phi……. Hạ Phi!”



Tiếng gọi lo lắng của Giang Thành Khải mơ hồ truyền vào trong tai, Hạ Phi mở choàng mắt, khắp người đều mồ hôi lạnh.



“Tiểu Phi, em gặp ác mộng à? Sao lại kêu gào như thế?”



Tròng mắt Hạ Phi đảo loạn, cố thế nào cũng chỉ thấy bóng dáng mơ hồ của y, giống như trong giấc mơ kia, rõ ràng ở cách mình rất gần, lại giống như vô cùng xa xôi, giống như chỉ cần hắn rời mắt đi, người này sẽ biến mất.



Hạ Phi nâng tay run rẩy sờ soạng gương mặt Giang Thành Khải, như đang xác nhận xem có đúng là y không.



Giang Thành Khải sửng sốt, đưa tay nắm tay hắn, cẩn thận gọi: “Tiểu Phi?”



Nghe được xưng hô quen thuộc, xác định Giang thiếu tướng vẫn đang ngồi trước mặt mình, bao nhiêu sợ hãi hoảng hốt đè nén trong lòng trào lên, Hạ Phi ôm lấy cổ y, khóc òa lên.