Trọng Sinh Chi Tinh Tế Trúc Mộng Thư

Chương 60 : Tuần trăng mật (4)

Ngày đăng: 12:50 30/04/20


Cuối cùng Giang Thành Khải cũng không thực hiện được ý định đánh dã chiến của mình.



Bởi vì hồ Bách Thảo có quá nhiều khách tham quan, đến tối cũng vẫn chen chúc cả đống người, Giang Thiếu tướng và Hạ Phi không chen vào nổi, đành tìm một chỗ trống ở khá cao, ngồi xuống ngắm sao.



Hạ Phi vô cùng vui vẻ.



Đánh dã chiến trên bãi cỏ thật sự là quá đáng sợ rồi!



Hai người bọn họ ở tinh cầu Grey tám ngày, Giang Thành Khải đưa Hạ Phi đi thăm thú khắp nơi, cảnh rất đẹp, tâm tình cũng rất vui, đồ ăn cũng… vấn đề này bỏ qua đi. Sau khi nếm trải cái gọi là “đặc sản địa phương” ở đây hắn thật sự không còn dám tin tưởng vào vị giác của mấy người ở thế giới này nữa rồi.



Nói là khó ăn cũng không hẳn, nhưng mà ăn vào cũng chẳng khác gì cơm hộp giá rẻ kiếp trước —— đừng hỏi vì sao con của chủ doanh nghiệp loại vừa như hắn lại biết cơm hộp giá rẻ ăn thế nào, thật sự là một đoạn ký ức không đành lòng nhìn thẳng!



So ra thì thịt nướng của Giang Thành Khải vẫn ăn ngon hơn nhiều, mặc dù nhìn bên ngoài có hơi đen.



Ngoài ra còn chuyện của lực lượng cảnh sát tinh cầu Grey.



Vụ án người nông dân Hạ Phi và Giang Thành Khải là nhân chứng duy nhất, trong tám ngày bọn họ ở đây thì đã mất hai ngày bị cảnh sát triệu tập đến lấy lời khai. Cảnh sát tinh cầu Grey cũng bày tỏ sự hâm mộ với Giang thiếu tướng, đồng thời tranh thủ xin chữ ký của y.



Nhìn vẻ mặt bọn họ cũng không khác mấy lúc Lâm Tiêu Tiêu mua được album có chữ ký của nữ thần.



Đối với sự hâm mộ của mọi người dành cho Giang thiếu tướng, Hạ Phi vẫn luôn cảm thấy khó hiểu. Thông tin hắn tra được trên internet về y cũng chỉ nhắc đến việc thành tích của y rất xuất sắc, tuổi còn nhỏ đã bắt đầu đánh trận, hơn nữa đánh thắng rất nhiều, đem về vô số vinh quang cho liên bang, ngoài ra cũng không còn thông tin nào nữa. Cũng không phải là ca sĩ diễn viên hay minh tinh nổi tiếng, tại sao lại được nhiều người yêu thích như thế?



Hắn cảm thấy trừ cái mặt đẹp trai ra, y thật sự chẳng có điểm nào khiến mọi người điên cuồng tôn thờ thành nam thần liên bang như thế.



Hạ Phi nghĩ mãi không ra, đem chuyện này hỏi thẳng Giang thiếu tướng.



Sau khi nghe được thắc mắc của hắn, Giang Thành Khải cũng chỉ úp mở nói một câu: “Sau này em sẽ biết.”



Hạ Phi: “…”



Giả vờ nguy hiểm cái mẹ gì! Làm như hắn muốn biết lắm ấy!



Cảnh sát tạm thời vẫn chưa tìm ra được nguyên nhân chính xác, nên nguyên nhân tử vong bước đầu được nhận định là tự sát, vì lúc hai người bọn họ phát hiện xác người nông dân kia trong rừng, xung quanh cũng không có một ai.



Nhận định sơ bộ vừa được đưa ra, sắc mặt Giang Thành Khải lại trầm xuống.



Năm đó sự kiện Oanh ca môn chấn động cả thiên hà, lại còn xảy ra ngay trên chủ tinh liên bang tinh hệ Daours, phía trên sợ chuyện này sẽ làm dấy lên nghi vấn đối với năng lực lãnh đạo của Hoàng gia và quân bộ, nên sau khi bắt được hung thủ đã đè ép toàn bộ thông tin về thảm án này xuống, phong tỏa toàn bộ các nguồn tin, vậy nên các thế hệ trẻ sau này ở những tinh cầu khác cũng rất ít người biết đến nó.



Giang thiếu tướng có thể xem như ngoại lệ. 200 năm trước khi phá được thảm án kia y đã bắt đầu vào quân bộ, tuổi không quá lớn nhưng cũng không phải còn nhỏ, ký ức kinh hoàng về nó đến giờ vẫn còn chưa phai.



200 năm trôi qua, thủ pháp giết người giống hệt lại một lần nữa xuất hiện, chuyện này liệu có phải là lời cảnh báo rằng, sẽ có một tên sát nhân thứ hai xuất hiện, án mạng liên hoàn sẽ lại tái diễn? Chỉ sợ rằng lần này phạm vi đã không còn giới hạn ở Daours như 200 năm trước nữa, mà đã lan ra toàn bộ liên bang, thậm chí toàn bộ thiên hà.



Giang Thành Khải không nói suy đoán này của mình cho Hạ Phi.



Y cảm thấy, người này nên được sống một cách vui vẻ khỏe mạnh vô lo vô nghĩ, không bị những thứ kỳ lạ quấy rối cuộc sống, càng không nên giống như lần trước, vì muốn tìm ra hung thủ mà nguy hiểm đến cả tính mạng của bản thân.



Nếu không có tinh thể Aisura…



Nhắc đến chuyện này, lòng y lại trầm xuống.



Giang Thành Khải đã từng đi tìm tinh thể Aisura mất tích.



Y nhớ rõ khoảng hơn 100 năm trước, tộc tinh xuất hiện ở Trái đất.



Khi đó y đang phụng mệnh Nữ hoàng đi tìm tinh thể Aisura, trong một lần vô tình lại phát hiện ra tung tích của nó ở Ngân Hà. Giang Thành Khải quyết định đi ngoại hệ, chỉ dẫn theo hơn mười người xuất phát đến Trái đất. Nhưng lúc y xác định được tọa độ của tinh thể Aisura, lại phát hiện nó đang nằm trong người một cậu bé nhân loại khoảng mười ba tuổi. Lúc đó y chỉ biết phải đi tìm tộc tinh, lại không biết rằng một khi tinh thể Aisura đã nhận chủ thì không cách nào lấy ra được nữa. Y chỉ có thể âm thầm theo dõi cậu bé nhân loại kia hơn một tháng, còn chưa tìm ra cách để lấy được tinh thể, đã phát hiện một đám người lạ mặt cũng muốn đoạt tinh thể Aisura đi.



Đánh nhau một trận, cậu bé kia bị thương rất nặng, còn thoi thóp được hoàn toàn là nhờ tinh thể Aisura giữ mạng. Giang Thành Khải không thể vì lấy lại tộc tinh mà tước đoạt mạng sống của một con người, y quyết định để tinh thể lại Trái đất, dẫn theo người của mình áp giải đám người muốn cướp tinh thể về, báo cáo với Nữ hoàng rằng trong lúc đánh nhau tinh thể đã mất tích.




Chỉ vỏn vẹn nửa phút nhưng trong lòng Điềm Điềm đã xuất hiện một bóng ma không thể xóa nhòa.



Giang Thành Điềm bị dọa đến run rẩy cả người: “Hạ, Hạ Phi… Cậu biến thái như thế, anh tôi có biết không?”



Hạ Phi: “…”



Hạ Phi phát rồ: “Cái gì mà biến thái hả, đây là một loại aerobics đấy cái thằng nhóc thiển cận này!”



Giang Thành Điềm cực kỳ uất ức: “Tôi lớn hơn cậu đấy!”



Hạ Phi hỏi ngược lại: “Ha, chỗ nào lớn hơn? JJ à?”



Giang Thành Điềm: “…”



Hạ Phi: “Cậu đã so thử với tôi bao giờ chưa mà biết là lớn hơn hả?”



Giang Thành Điềm: “…”



Hạ Phi: “Làm người không thể quá tự tin được, nếu không nhất định sẽ có lúc mất mặt đấy, tôi nói có đúng không hả, Tiểu Điềm Điềm?”



Giang Thành Điềm: “…”



Điềm Điềm bị hắn đùa giỡn đến mặt mũi đỏ bừng, một câu cũng không cãi lại được.



Thật ra chỉ cần so vóc người cũng đủ biết của mình lớn hơn Hạ Phi, nhưng làm sao Điềm Điềm dám làm cái trò như ở trong phòng cùng chị dâu lột quần so xem JJ ai to hơn!!! Anh cả mà biết nhất định sẽ xẻo thịt mình mất QAQ!!!



Cho nên Điềm Điềm chỉ có thể dằn lòng nhịn xuống.



Cuộc đời còn có thể giông bão hơn nữa không! Cực kỳ oan ức!



Hạ Phi bắt nạt được em chồng vui vẻ cực kỳ, nín cười quay về đề tài yoga: “Cái tôi vừa mới làm ấy, cậu có muốn thử không?”



Giang Thành Điềm vội vàng lắc đầu.



“Đừng có ngượng mà, tôi tin cậu nhất định có thể làm được!” Vừa nói xong hắn đã kéo Giang Thành Điềm xuống ngồi xếp bằng trên đất giống mình.



Trong nhà mỗi ngày đều có người hầu quét dọn, sàn nhà cũng sạch sẽ. Giang Thành Điềm không dám đẩy tay hắn ra, đành phải ỡm ờ mà ngồi xuống.



“Đầu tiên phải học cách hít thở sâu, hít vào—— thở ra —— ”



Hạ Phi bắt đầu công cuộc dạy cá mắm của mình.



Nửa tiếng sau ——



Hạ Phi cố gắng kéo một chân Giang Thành Điềm giơ thẳng lên trên, để đầu gối ngang với khuỷu tay, người hơi nghiêng về phía trước. Nhưng mà xương của Giang Thành Điềm quá cứng, cơ bắp lại nhiều, hắn ấn mãi mà chân Điềm Điềm vẫn không thẳng lên được.



Đúng lúc này, cửa phòng đột nhiên mở ra.



Giang Thành Duyệt cầm một quyển sách đi vào.



“Điềm Điềm, có chuyện này… Cái đệch! Hai người đang làm cái gì thế hả?!… Lẽ nào đây chính là tương ái tương sát trong truyền thuyết?!”



Hạ Phi: “…”



Giang Thành Điềm: “…”