Trọng Sinh Chi Tinh Tế Trúc Mộng Thư

Chương 61 : Dao găm

Ngày đăng: 12:50 30/04/20


Giang Thành Điềm ngồi xếp bằng dưới đất, lần thứ 100 tự kiểm điểm bản thân đến tột cùng vì sao lại ngu xuẩn đồng ý cùng Hạ Phi làm cái thứ vận động quỷ quái kia.



Nếu không cũng đã không bị Giang Thành Duyệt cười nhạo như bây giờ.



Giang Thành Điềm xụ mặt nhìn chị mình, vô cùng ai oán: “… Chị dừng cười được chưa hả?”



“Được rồi được rồi, từ từ chờ chị cười thêm một lúc nữa đã ha ha ha ha…” Giang Thành Duyệt cười đến không dừng được, “Điềm Điềm em biết vừa rồi trông mình như thế nào không? Giống y như trùng biến hình amip ha ha ha ha ha ha ha…”



Trùng biến hình amip là một loài sinh vật đơn bào thường vặn vẹo thành đủ mọi tư thế để ẩn nấp trốn tránh thiên địch.



Giang Thành Điềm: “…”



Khóe miệng Hạ Phi giật giật, quả nhiên không phải chị em ruột!



Đợi đến lúc Giang Thành Duyệt cười đủ rồi, Giang Thành Điềm đã co quắp trên giường ôm con gà bằng bông mặt mũi đờ ra.



Giang Thành Duyệt cười đến mặt mũi đỏ bừng, chảy cả nước mắt, ánh mắt sáng bừng giống hệt như ánh mắt của Giang Thành Khải, Hạ Phi nhìn đến ngây ngẩn cả người.



Giang Thành Duyệt dụi dụi khóe mắt: “Chị dâu à, Điềm Điềm ngu như thế, sao chị dâu còn chơi với nó cái trò quỷ quái kia hả?”



Hạ Phi nhìn Giang Thành Điềm, trong lòng thở dài, tên này đúng là ngu bẩm sinh mà.



Giang Thành Điềm lập tức gào lên phản bác: “Em ngu chỗ nào? Hả? Em làm gì có chỗ nào ngu! Mà có phải em bắt cậu ta chơi với em đâu!” Điềm Điềm chỉ tay về phía Hạ Phi, “Rõ ràng là cậu ta quấn lấy em trước!”



Hạ Phi yên lặng ngoáy ngoáy lỗ mũi.



Giang Thành Điềm tức đến thở phì phì.



Hạ Phi móc tay ra khỏi mũi, búng búng ngón tay, mặt cực kỳ vô tội: “Tôi quấn lấy cậu lúc nào, tại thấy cậu ngu quá nên trêu cậu tí thôi.”



Giang Thành Điềm: “…”



Cái cảm giác bị người ta xem như đồ chơi này!



Thật đáng giận!



Điềm Điềm tức đến nói không nên lời, xuống giường đi đến trước tủ quần áo.



“Làm gì thế?” Giang Thành Duyệt hỏi.



“Em về trường.” Giang Thành Điềm mở tủ quần áo, lấy ra một cái ba lô.



Giang Thành Duyệt ngớ người: “Về trường làm gì?”



“Ở nhà để cho hai người…” Giang Thành Điềm xoắn xuýt một lúc, hai chữ “bắt nạt” thế nào cũng không nói ra miệng được, quyết định im lặng tiếp tục lấy quần áo nhét vào ba lô.
Hắn vội vàng vén chăn đứng dậy: “Tôi tôi tôi về phòng mình đây.”



Còn ở đây nữa Điềm Điềm nhất định sẽ bị trầm cảm mất thôi!



Giang Thành Duyệt đỡ hắn dậy.



Hạ Phi bị đối xử như người tàn tật cấp chín có chút dở khóc dở cười, nhưng dù sao cũng là ý tốt của người ta, không thể từ chối được, đành hòa hoãn nói: “Em hai không cần sốt sắng như thế, vừa này Điềm Điềm không đè vào tôi mà, thật đấy, này,…”



Cuối cùng vẫn bị dìu về đến tận phòng.



Hắn không quen mặc quá nhiều đồ lúc đi ngủ, vì thế trước khi nằm xuống cởi bớt áo khoác và quần dài bỏ lên tủ đầu giường.



Giang Thành Điềm đi vào nhìn thấy cảnh này, mặt lập tức đỏ lên.



Hạ Phi: “…”



Đến cùng là vì cái mẹ gì cậu cứ phải đỏ mặt hả! Tôi chỉ cởi quần áo để đi ngủ thôi mà, có múa thoát y quái đâu!



Giang Thành Duyệt nói với hắn: “Đã hẹn được bác sĩ rồi, dù sao cũng sắp đến ngày khám thai định kỳ, hôm nay khám luôn cũng được.”



Hạ Phi: “… Sao mọi người lại biết lịch khám định kỳ của tôi?”



Giang Thành Duyệt: “Mẹ đã công bố với cả nhà tất cả các vấn đề cần chú liên quan đến chị dâu.”



Hạ Phi: “…”



Thật đáng sợ!



Giang Thành Duyệt vỗ vỗ hắn: “Chị dâu nghỉ ngơi một lúc đi, bọn em không quấy rầy nữa.”



Hạ Phi gật đầu liên tục.



Bị bốn con mắt nhìn chằm chằm có muốn ngủ cũng không ngủ nổi.



Chờ hai người kia ra khỏi phòng, hắn bò dậy mò lấy con dao nhét trong quần dài, không thèm mặc lại quần áo vội vàng phi thẳng đến chỗ cái hòm để ở góc phòng, đem con dao nhét xuống dưới cùng.



Đúng lúc này, cửa phòng lại bị đẩy ra.



“Hạ Phi, bác sĩ đã…” Đến rồi.



Những lời còn lại cứng ngắc trong cổ họng Giang Thành Điềm.



Vì cậu ta nhìn thấy Hạ Phi đang ngồi xổm dưới đất, trên người chỉ mặc mỗi một cái áo phông trắng và một chiếc quần lót màu đen.