Trọng Sinh Chi Tinh Tế Trúc Mộng Thư

Chương 67 : Hạ Phi và nghỉ hè

Ngày đăng: 12:50 30/04/20


Giống như cảm giác được có người đứng sau lưng nhìn mình, Lâm Tiêu Tiêu dừng động tác trong tay, quay đầu lại.



Sau đó cả người lập tức cứng đờ.



Áo vì chui ra chui vào gầm giường mà bị kéo đến giữa lưng, cạp quần cũng hơi tụt xuống, lộ ra mép quần lót bên trong…



Lại còn là màu hồng!!!



Lâm Tiêu Tiêu cảm giác bản thân sắp hỏng mất, cả người đều không khỏe nổi.



Mẹ nó vì sao lại để cho nữ thần nhìn thấy bộ dạng này của mình!!!!



Kha Lam làm như không thấy dáng vẻ khôi hài kia của Lâm Tiêu Tiêu, trong lòng cười đến sắp rút gân, ngoài mặt vẫn giả vờ ngây thơ hỏi: “Anh đang làm gì thế?”



“… A, hả?” Lâm Tiêu Tiêu còn chưa phản ứng lại được.



“Anh đang giấu cái gì?” Kha Lam vừa nói vừa đi đến bên cạnh Lâm Tiêu Tiêu.



Lâm Tiêu Tiêu bây giờ mới phản ứng được, theo bản năng áp sát vào cạnh giường, nỗ lực che giấu thứ nhét bên trong gầm.



Cũng không biết Kha Lam làm thế nào, một chồng sách Lâm Tiêu Tiêu vừa mới vất vả nhét vào gầm giường lại bị đẩy ra.



Kha Lam câm nín nhìn các loại tiêu đề sách: “…”



# 100-phương-pháp-tán-đổ-em-gái#



#Làm-thế-nào-để-nữ-thần-một-lòng-theo-bạn#



#100-nữ-thần-dáng-người-đẹp-nhất-liên-bang#







Từng cuốn từng cuốn bị lôi ra, cuốn sau so với cuốn trước càng không có điểm dừng, càng không có tiết tháo…



Lâm Tiêu Tiêu run rẩy che mặt.



Mẹ nó đi chết đi cho rồi…



Làm sao dám nhìn mặt nữ thần nữa bây giờ, lẽ nào chuyện của bọn họ cứ thế này là đi tong?! Còn sống để làm gì nữa!!!



Im lặng cả buổi, Kha Lam mới lên tiếng.



Lâm Tiêu Tiêu không nghe rõ, hé mắt nhìn qua bàn tay đang che mặt, lại không thấy đối phương tức giận hay phẫn nộ như dự đoán.



Kha Lam lại hỏi lại một lần nữa.



Lúc này Lâm Tiêu Tiêu mới nghe được, Kha Lam hỏi là: “Lâm Tiêu Tiêu, anh thích tôi à?”



Lâm Tiêu Tiêu: “…”



Lâm Tiêu Tiêu: “…”



Lâm Tiêu Tiêu: “…”



Lâm Tiêu Tiêu: “>//////////< ”



Nhìn Lâm Tiêu Tiêu ôm đầu chỉ muốn chui luôn cả người vào gầm giường, Kha Lam bình tĩnh ngồi xổm xuống, hỏi lần thứ ba: “Nói đi, có phải anh thích tôi không?”



Lâm Tiêu Tiêu cắn răng gật đầu.



“Thích đến mức nào? Thích đến mức tất cả những thứ có liên quan đến tôi cũng đều sẽ thích sao?”



Lâm Tiêu Tiêu gật đầu.



“Thích tôi đến mức, tôi nói cái gì anh cũng nghe sao?”



Lâm Tiêu Tiêu tiếp tục gật đầu.



“Vậy anh có muốn thử hẹn hò với tôi không?”



Lâm Tiêu Tiêu lại tiếp tục gật đầu…



Hả?



Cái gì cơ cái gì cơ cái gì cơ?!!!



Kha Lam nhìn vẻ mặt hoảng hốt của Lâm Tiêu Tiêu, bật cười: “Này, vẻ mặt của anh kiểu gì thế hả?”



Lâm Tiêu Tiêu: “Là vẻ mặt bị cục vàng từ trên trời rơi xuống đập trúng đầu.”



Kha Lam: “Vui đến thế à?”



Lâm Tiêu Tiêu: “Đập phát chết tươi rồi.”



Kha Lam: “…”



Lâm Tiêu Tiêu hai mắt phiếm hồng nhìn nữ thần, nức nở nói: “Nữ thần, cô đang đùa tôi phải không?”



Kha Lam nghe vậy, sắc mặt tối sầm, cùng với em gái mềm mại ban nãy giống như chẳng phải cùng một người, quay đầu đi ra ngoài.
Hạ Phi nhìn Điềm Điềm mặt sắp nứt cả ra, nhịn không được thò tay xoa xoa đầu cậu ta, bật cười thành tiếng: “Cậu cứ trung nhị như thế làm cái gì, không nghĩ một đằng nói một nẻo thì sẽ chết à!”



Giang Thành Điềm: “>////////< ”



Hạ Phi sợ ngây người: “Mẹ nó lại đỏ mặt cái gì đấy?”



Giang Thành Điềm tai ù ù chả nghe được gì nữa, trong đầu lởn vởn ba chữ bị đùa giỡn bị đùa giỡn bị đùa giỡn…



Bị chị dâu đùa giỡn! Nhân sinh quan sụp đổ mất thôi QAQ!



Hạ Phi đẩy đẩy vai Giang Thành Điềm: “Này, đang hỏi cậu đấy!”



Giang Thành Điềm hồn đã lìa khỏi xác.



“Điềm Điềm? Tôi đang nói chuyện với cậu đấy, cậu thiền đứng đấy à?”



“Điềm Điềm Điềm Điềm Điềm Điềm… Đệch, mẹ nó thiền thật đấy à?”



“Này, Điềm Đ…”



Hạ Phi đột nhiên ôm lấy bụng.



Giang Thành Điềm vừa gọi được hồn về xác đã thấy chị dâu quỳ gập dưới đất, hai tay hắn ôm bụng, giữa ngón tay lóe lên vài tia sáng, đúng hơn là bụng đang phát sáng.



Cái tình huống gì thế này?



Chuẩn bị biến hình à?!



Giang Thành Điềm vội vã ngồi xổm xuống đỡ lấy Hạ Phi.



“Cậu không sao chứ?”



Hạ Phi khó khăn lắc đầu. Hắn có chuyện! Chuyện lớn rồi!



Mặc dù bụng không đau, nhưng cứ có cảm giác cái gì đang nhúc nhích ngoe nguẩy ở trong, so với đau bụng thế này còn muốn phát rồ hơn!



Cái đồ côn trùng phá hoại!!!



Sắc mặt hắn trắng bệch như tờ giấy, Giang Thành Điềm bị dọa cho phát hãi.



“Để tôi đỡ cậu lên giường.” Giang Thành Điềm đem cánh tay khoát lên vai mình.



Hạ Phi bình thường gầy yếu, bây giờ lại nặng như đeo chì, Giang Thành Điềm dìu được người lên giường đầu đã đầy mồ hôi. Cậu ta cuống quít đỡ Hạ Phi lên, tay lại không cẩn thận bị vướng, cả người mất thăng bằng nằm úp sấp xuống.



Hạ Phi bị đè bẹp dúm kêu oai oái đưa tay đẩy người ra.



Giang Thành Điềm chống tay nhổm người dậy, mặt vừa vặn đối diện với mặt hắn.



Giang Thành Điềm đơ mất hai giây.



Mà vào đúng hai giây này, cửa phòng bệnh bị đẩy ra.



Bước vào đầu tiên là chính thất Giang Thành Khải.



Giang Thành Điềm: “…”



Giang Thành Khải: “…”



Giang Thành Duyệt bước vào sau, mặt đang tươi cười cũng cứng đờ, lắp bắp: “Cái cái cái cái gì thế này… A?”



“Mẹ nó cái tên đần này cậu có biết cậu nặng thế nào không hả…” Hạ Phi còn chưa mắng xong, hoàn toàn không nhận ra bầu không khí quỷ dị trong phòng, trực tiếp đem người đẩy xuống.



Giang Thành Điềm không kịp chuẩn bị lăn vèo một cái tiếp xúc thân mật với nền nhà.



Hạ Phi ôm bụng ngồi dậy, vén áo lên cúi đầu nhìn bụng.



“Mẹ nó đúng là phát rồ, rốt cuộc là cái mẹ gì thế hả?” Nửa tháng phát sáng hai lần, định cho tao biến hình thành siêu nhân điện quang đấy à cái con đom đóm ngoài hành tinh này!



“Phi Phi.” Giang Thành Khải gọi hắn.



“Hả?” Hạ Phi ngẩng đầu lên, “Bác sĩ đến rồi à?”



Giang Thành Khải cẩn thận quan sát vẻ mặt của hắn, thấy hắn không giống như đang giả vờ, thầm thở phào một hơi: “Bác sĩ bảo chúng ta tự bế con ra cũng được, bọn họ sẽ mang máy đo thể chất sang đây để kiểm tra gen.”



Giang Thành Duyệt đi tới cạnh giường, táng cho Giang Thành Điềm vừa mới lồm cồm bò dậy một phát ngã sấp mặt.



“Cái tội đè lung tung!”



Giang Thành Điềm: QAQ! Mình có cố ý đâu!



Hạ Phi mải phát điên với con côn trùng trong bụng, lúc nãy còn chẳng để ý xem Giang Thành Điềm bị làm sao, chỉ nhớ bụng rất khó chịu lại còn phát sáng, sau đó bị một cục đá đè lên người, thế là hắn vung tay hất vèo xuống đất.



Hắn muốn nói chuyện cái con phát sáng trong bụng mình là thứ gì cho Giang Thành Khải biết, nhưng sợ y biết trong bụng hắn có thứ tuyệt chủng rồi thì sẽ loạn lên mất, đắn đo mãi không biết phải nói thế nào.



Giang Thành Điềm sốt sắng nhìn Hạ Phi, chỉ sợ hắn định mở miệng nói xấu mình, anh cả sẽ đánh chết mình mất thôi QAQ!



Cứ dính đến cái tên này là oan uổng thế hả! Đúng là nghiệp chướng mà!