Trọng Sinh Chi Tinh Tế Trúc Mộng Thư

Chương 68 : Hạ Lăng

Ngày đăng: 12:50 30/04/20


“Chắc tôi phải lo chuẩn bị hậu sự mất thôi.”



Hạ Phi ngồi trong xe huyền phù, hai tay ôm bụng, mặt mày cực kỳ thảm liệt.



Giang Thành Khải dở khóc dở cười.



Cũng chỉ là làm kiểm tra thêm lần nữa thôi mà, mặc dù quá trình có hơi “khổ”, nhưng mà cũng không đến nỗi thế chứ?



Hạ Phi kiên quyết nói trong bụng mình có sâu, bác sĩ đành phải kê cho hắn một loại thuốc đặc biệt, có tác dụng giúp hiển thị rõ toàn bộ các bộ phận cơ thể trên máy chụp X-quang. Mà cái thuốc kia vị quả thực là quá kinh dị, vừa kiểm tra xong hắn đã nôn ọe liên tục, đến bây giờ mặt vẫn còn trắng bệch.



Nhưng mà kết quả kiểm tra vẫn là không có gì hết.



Thân thể khỏe mạnh, tinh thần lực dồi dào, có cho chạy 20 vòng sân cũng ok!



Hạ Phi mệt mỏi vô cùng, lần nào kiểm tra cũng vẫn một kết quả như thế, có còn để cho người ta sống nữa hay không!



Giang Thành Điềm bế Giang Hách, rúc vào trong góc nỗ lực thu nhỏ độ tồn tại của bản thân, chỉ sợ bị anh mình nhìn thấy.



Hết lần này đến lần khác, bóng ma trong lòng Điềm Điềm đã lớn đến sắp nuốt chửng cả người cậu ta rồi.



Tiểu Giang Hách dường như rất thích Giang Thành Điềm, Hạ Phi còn đang đắm chìm trong nỗi tuyệt vọng vì có sâu trong bụng không thể bế nó, nó liền tự động chọn chú nhỏ nhà mình, chủ động bò vào lòng Giang Thành Điềm.



Không sai! Vừa mở mắt đã biết bò rồi!



Cục cưng ngoài hành tinh chính là lợi hại như thế đấy!



Các người mau run rẩy đi!



Giang Thành Duyệt rất bất mãn với chuyện này, mình hấp dẫn như thế, lại không bằng Tiểu Điềm Điềm?! Đùa nhau à!



Có lẽ vì nữ hán tử quá hung tàn, Tiểu Giang Hách vừa nhìn thấy ánh mắt của cô mình đã sợ đến co rụt vào trong lòng Giang Thành Điềm, tức chết Giang Thành Duyệt.



Thế mà lại bị cục cưng kỳ thị…



Thật mệt, không muốn yêu thương gì nữa!



Bốn người mang theo tâm tình khác nhau về đến Giang gia.



Hạ Phi vừa vào cửa Giang phu nhân đã vội chạy ra đón.



“Phi Phi, mẹ vừa nhận được tin của Tiểu Khải, mừng con về nhà!”



Hạ Phi cười đáp lại.



Giang phu nhân phát hiện ra hắn có chút cứng ngắc, lập tức dùng ánh mắt dò hỏi con lớn.



Giang Thành Khải bất đắc dĩ nhún vai.



Giang phu nhân thở ra, có lẽ cũng không phải chuyện gì nghiêm trọng. Bà giơ tay chỉ vào phòng khách: “Con xem ai tới kìa?”



Hạ Phi theo tay bà nhìn vào, thấy một nam một nữ đang đứng trong phòng khách nhìn mình.



Hạ Phi cảm thấy hai người này nhìn hơi quen quen.



“Mẹ, bọn họ là…?”



Giang phu nhân kinh ngạc nhìn hắn: “Là em trai em gái con mà, không phải sao? Chẳng lẽ hai người này là giả mạo?”



Hạ Phi: “…”



Mẹ nó, thế mà quên mất.



“Ha ha ha, bọn họ đứng xa quá nên con không nhìn rõ.” Hạ Phi cười cười đi vào, “Lâu rồi không gặp, Hạ Lăng, Hạ… ờm, em gái à em tên là gì ấy nhỉ?”



Em gái bị quên tên: “… Hạ Vân.”



“À, Hạ Vân, gần đây có khỏe không?”



Hạ Vân nghiến răng nghiến lợi: “Không tệ.”



Hạ Phi hỏi: “Hai người đến đây làm gì?”



Hạ Lăng chậm rãi đáp: “Nửa năm rồi anh không về nhà, lại còn tự ý nghỉ học, cha mẹ rất lo lắng cho anh.”



Hạ Phi: “Ha ha.”



Có quỷ mới tin!



Hắn chỉ ở Hạ gia vỏn vẹn ba ngày cũng đủ biết Hạ Kình An chẳng tha thiết gì đứa con nuôi này.



Lo lắng? Ha ha! Đừng có đùa!



Hạ Lăng cau mày nhìn hắn: “Thái độ của anh là sao?”



Là ghét bỏ các người chứ còn gì nữa!



Hạ Phi mỉm cười: “Không có gì, chỉ hơi bất ngờ thôi. Cha mẹ nói gì?”



Hạ Lăng nói: “Bọn họ muốn anh về nhà một chuyến.”



Hạ Phi lần này là kinh ngạc thật: “Tại sao?”


Giang Thành Điềm: “…”



Hạ Phi nghĩ đi nghĩ lại cũng thấy buồn cười, thế là cười luôn.



Giang Thành Điềm: “…”



Các người cứ ăn ở như thế đi!



Hạ Phi cười đến không đứng thẳng được, ôm bụng run rẩy, “Ha ha ha ha ha ha ha —— ”



Giống như bệnh truyền nhiễm, cục cưng đang ngơ ngác cũng cười khanh khách, lộ ra hai hàng lợi hồng hồng mềm mềm còn chưa có răng.



Hạ Phi vừa cười vừa nói: “Ha ha cục cưng cứ uống nước cây kiểu này ha ha ha —— lúc nào mới mọc răng được ha ha —— ”



Giang Thành Điềm: “…”



Giang Thành Khải: “…”



Chuyện này có gì buồn cười à?



Hạ Phi vẫn không dừng được, y như bị chạm dây thần kinh, “Đau bụng quá ha ha —— ”



Giang Thành Khải câm nín, “Em bị cái gì đấy…”



“Không biết, không dừng được ha ha ha…”



Hắn gian nan xoa xoa nước mắt vì cười quá nhiều mà tràn ra: “Điềm Điềm đáng yêu như thế, không bắt nạt đúng là phí phạm.”



Giang Thành Điềm: “…”



Giang Thành Điềm bi phẫn: “Tôi là thứ để các người bắt nạt cho vui đấy à!”



Giang Thành Duyệt đúng lúc bước vào, tiếp lời: “Có em trai không phải là để bắt nạt thì để làm gì?”



Giang Thành Điềm: “…”



Các người cứ tiếp tục ăn ở như thế đi!



Điềm Điềm nổi giận đùng đùng cầm lấy bình sữa, bế Tiểu Giang Hách về phòng mình.



Tiếng cười của Hạ Phi ở đằng sau vẫn như âm hồn bất tán không làm thế nào dừng được: “Ha ha ha ha ha ha—— ”



——



Mấy ngày sau, trừ Giang thướng tượng bận rộn công việc, năm người Giang gia dẫn theo bánh bao nhỏ đến cung điện hoàng gia.



Bởi vì Nữ hoàng muốn xem cháu lớn.



Đây là truyền thống hàng ngàn năm nay của Liên Bang. Thôn Nha Tinh là một thiên hà đề cao năng lực, kẻ mạnh làm vua. Bọn họ chọn người kế nghiệp vương vị không phải dựa theo cha truyền con nối như Trái đất thời phong kiến tập quyền, mà sẽ chọn ra người có gen và năng lực ưu tú nhất trong số các thành viên hoàng thất cùng thế hệ để lên nắm quyền.



Giang Hách là đứa nhỏ đầu tiên của thế hệ tiếp theo, đương nhiên phải đưa đến cho Nữ hoàng xem.



Lúc bọn họ đến cung điện Dor, Nữ hoàng vô cùng cao quý lãnh diễm đang ngồi trên chủ vị.



Hạ Phi ôm cục cưng, nhìn một cái đã cảm thấy không ổn.



Khi trước trong lễ cưới hắn từng gặp Nữ hoàng một lần, nhưng lại không có mấy thiện cảm. Trong ấn tượng của hắn, quan hệ của Nữ hoàng và Giang gia không tốt, cũng không thân thiết mấy với Giang phu nhân.



Không biết bà ta có ngứa mắt bánh bao nhỏ nhà mình không…



Chẳng hạn như lén lút véo đùi con trai hắn, hay là run tay làm rơi luôn cục cưng, thậm chí âm thầm hạ độc này nọ…



Hạ Phi cảm thấy lo lắng vô cùng.



Nhưng mà cuối cùng những chuyện hắn lo lắng cũng không xảy ra. Nữ hoàng đón lấy cục cưng từ trong tay Hạ Phi, từ ái sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn trong lòng.



Tiểu Giang Hách cũng rất vui vẻ cười cười với Nữ hoàng.



Nữ hoàng đung đưa cục cưng trong tay, hỏi: “Đã đặt tên chưa?”



“Đã đặt rồi ạ.” Giang Thành Khải đáp, “Gọi là Giang Hách, Hách trong hiển hách.”



“Tên rất hay.” Nữ vương gật đầu, lại hỏi, “Đã kiểm tra cấp độ thể chất chưa?”



Giang Thành Khải nói: “Là cấp S, đã ghi vào kho gen rồi.”



Nữ vương lại gật đầu, đem cục cưng trả lại cho Hạ Phi.



Sau đó gặp mặt kết thúc.



Hạ Phi: WTF?!



Cứ thế là xong rồi? Thần kinh à!



Nếu không phải đối phương là Nữ hoàng, Hạ Phi đã mắng ra miệng rồi.



Sau đó bọn họ kéo nhau về nhà?



Đương nhiên làm sao đơn giản như thế được.



Bọn họ vừa ra đến cửa, một tên cận vệ đột nhiên bước đến cản đường.