Trọng Sinh Chi Tinh Tế Trúc Mộng Thư

Chương 69 : Kha Lam và Lâm Tiêu Tiêu

Ngày đăng: 12:50 30/04/20


Cận vệ là do Kha Lam phái tới.



Kha Lam nghe nói bọn họ sẽ đến, nên đã cho người chờ sẵn ngoài vương cung của Nữ hoàng, chờ lúc nào bọn họ ra là hốt người về chỗ mình.



Vương hậu tiền nhiệm – Vương phi Eri, Sou và Kha Lam đều ở khu phía tây của cung điện Dor.



Hạ Phi vừa ôm cục cưng bước vào đã vô cùng sửng sốt.



“Lâm Tiêu Tiêu?”



“Hạ Phi?” Người đang ngồi trên ghế sô pha trò chuyện với Kha Lam ngẩng đầu lên, cũng kinh ngạc nhìn sang.



“Sao cậu lại ở đây?”



“Sao cậu lại sinh con rồi?”



Hai người trăm miệng một lời.



Hạ Phi nghẹn họng: “Sao tôi lại không được sinh con?”



Lâm Tiêu Tiêu nhíu mày: “Hình như sinh hơi sớm.”



Hạ Phi nói: “Cậu đoán đúng rồi đấy, tôi sinh sớm. Vậy còn cậu?”



Lâm Tiêu Tiêu ngượng ngùng liếc mắt nhìn Kha Lam, yên lặng cúi đầu.



Hạ Phi: “…”



Kha Lam trả lời thay, “Chúng tôi đang quen nhau!” Nói xong còn thân mật ôm cánh tay Lâm Tiêu Tiêu.



Hạ Phi: “…”



Cái tình tiết gì thế này?! Sao mới có bao lâu mà thế giới đã đảo điên hết rồi?!



Hạ Phi còn đang khiếp sợ, cục cưng được hắn bế trong ngực lại đột nhiên “oa oa” khóc lên, hai cánh tay nhỏ nộn nộn như ngó sen khẽ quơ quơ.



Hạ Phi quang sang hỏi Giang thiếu tướng, “Con bị sao thế?”



Giang Thành Khải còn chưa kịp nói gì, Giang Thành Điềm đã mở miệng trước, “Nó đói bụng đấy.” Nói xong thì cực kỳ chuyên nghiệp móc trong túi ra một bình sữa có nước cây.



Tiểu Giang Hách vừa nhìn thấy bình sữa thì lập tức ngừng khóc, giãy dụa muốn nhoài về phía Giang Thành Điềm.



Giang Thành Điềm vội vã ôm lấy nó từ tay Hạ Phi.



Hạ Phi đưa cục cưng cho cậu ta, có chút ghen tỵ nói: “Đây rốt cuộc là con ai hả? Người không biết còn tưởng là con cậu sinh.”



Giang Thành Điềm cứng đờ: “… Captain không sinh được.”



Lâm Tiêu Tiêu chỉ sợ thiên hạ chưa đủ loạn, chen mồm vào: “Giang Nhị Tinh thật là có thiên phú chăm con!”



Kha Lam bật cười: “Giang Nhị Tinh là cái quỷ gì?”



Giang Thành Điềm: “…”



Kha Lam lại hỏi: “Đang gọi anh họ nhỏ ấy hả?”



Lâm Tiêu Tiêu: “Đúng vậy!”



Giang Thành Điềm: “Không phải!”



Lâm Tiêu Tiêu và Giang Thành Điềm hai mặt nhìn nhau, Lâm Tiêu Tiêu dùng ánh mắt thân thiết thăm hỏi một chút, Giang Thành Điềm tàn nhẫn trừng lại, Lâm Tiêu Tiêu ủy khuất cụp mắt xuống.



Kha Lam bất mãn: “Anh họ, sao anh lại bắt nạt bạn trai em?”



Giang Thành Điềm kinh ngạc: “Sao cậu ta lại thành bạn trai em rồi?”



Kha Lam nói: “Em thích, không được à!”



Giang Thành Điềm không thể tin nổi: “Bác đồng ý à?”



“Ta đồng ý,” Vương phi Eri dẫn theo hai thị nữ bước ra, đi sau bà là Sou đang được người đỡ, “Có người thích nó, ta vui mừng còn không kịp.”



Giang Thành Điềm vẫn cảm thấy quá khó tin.



Chẳng lẽ bây giờ hoàng thất chọn bạn đời cứ chọn bừa thế à? Ra đường tùy tiện xách một người về cũng được?



Điềm Điềm có cảm giác tam quan lại được đổi mới.



Điềm Điềm mất tập trung, bánh bao nhỏ lập tức không vui, nó thổi ra hai bóng nước nhỏ, muốn túm lấy bình sữa đang theo tay Giang Thành Điềm trượt ra khỏi miệng.



Giang Thành Điềm vội vàng nhét trở lại.



Cục cưng bây giờ mới hài lòng cười một cái, đôi mắt to tròn cong lên.



Vương phi Eri vui vẻ nhìn Tiểu Giang Hách trong lòng Giang Thành Điềm, bước nhanh đến vươn tay muốn ôm một cái, “Đây là con của Tiểu Khải phải không, hôm trước ta nghe tin là mới sinh, bây giờ đã được ra khỏi khoang nuôi dưỡng rồi.”



“Đúng vậy,” Tình cảm của Giang phu nhân và Vương phi Eri rất tốt, so với Nữ hoàng còn tốt hơn nhiều, hai người dắt nhau ngồi xuống ghế chơi với cục cưng, “Nó vừa mở mắt được hai ngày thôi, bây giờ đã cứng cáp thế này rồi.”




Giang Thành Khải thấy vợ mình cứ nhìn chằm chằm đối tượng thầm mến trước đây, bất mãn ho một tiếng.



“Hả?” Hạ Phi bị cắt đứt mạch suy nghĩ, quay sang nhìn y.



“… Không có gì, ” Giang Thành Khải xoay người, “Chúng ta đi thôi.”



Bello cũng dời tầm mắt khỏi đỉnh đầu hắn, đi theo sau hai người.



——



Lilian bị nhốt trong lồng thủy tinh áp giải đến Daours, khi đến nơi thì bị quân bộ giam vào gian phòng có hệ thống an ninh nghiêm ngặt nhất.



Lúc nhìn thấy Lilian, Hạ Phi có hơi kinh ngạc.



Lilian bị nhốt trong lồng kính chẳng có vẻ gì là khó chịu, da dẻ lâu ngày không tiếp xúc với ánh sáng mặt trời có hơi tái nhợt, nhưng sắc mặt lại rất vui vẻ, hoàn toàn không có vẻ gì là bị ngược đãi. Trên cổ Lilian có đeo một vòng kim loại, phối hợp với gương mặt non nớt của cậu ta, nhìn qua trông rất điềm đạm đáng yêu.



“… Đây chính là tên sát nhân điên cuồng giết hơn 100 người sao?” Hạ Phi không thể tin nổi chỉ vào người trong lồng kính.



“Trên lý thuyết thì đúng là như thế.” Chỉ có điều là bị người khác lợi dụng.



Hầu kết Hạ Phi giật giật: “Nhìn qua hình như còn nhỏ tuổi hơn tôi.”



Bello chen vào: “Theo tôi được biết, cậu ta hơn cậu vài chục tuổi đấy.”



Hạ Phi: “…”



Được rồi, cách tính tuổi tác của người ngoài hành tinh không giống người trái đất, mấy chục tuổi của bọn họ cũng chỉ như vài tuổi của con người thôi, nhưng nghe hơn mấy chục tuổi thế này vẫn thấy kỳ dị quá, cảm giác  người đang bị nhốt trong lồng là một ông già.



Nhưng thực ra là ngược lại.



Lilian nhìn qua cũng chỉ như nhân loại khoảng 15, 16, trên mặt còn mang theo vẻ non nớt không hợp tuổi.



“Thảm án năm đó, cậu ta phụ trách việc hát hả?” Hạ Phi hỏi.



“Có thể nói như vậy.” Giang Thành Khải cảm thấy cách nói này cũng không sai, “Năm đó lúc cảnh sát bắt được Lilian, cậu ta đứng cạnh thi thể, vẫn đang say sưa hát, trên mặt một chút sợ hãi hay hoảng hốt cũng không có.”



“Vậy còn hung thủ phía sau đâu?”



“Không biết, đến bây giờ vẫn tôi không hiểu nổi vì sao khi đó hung thủ lại bỏ rơi “công cụ giết người” tại hiện trường.”



Hạ Phi có chút thương cảm nhìn về phía Lilian.



Còn nhỏ đã bị lợi dụng để giết người, cuộc đời đúng là quá bi thảm.



Hắn cảm thấy người trong lồng kính kia còn đang thương hơn cả mấy đứa trẻ bị người ta lợi dụng đi ăn xin để kiếm tiền ở kiếp trước.



Giang Thành Khải nhấn nút, kính một chiều bên ngoài hạ xuống.



Lilian ở bên trong hơi sửng sốt, sau đó kích động nhào về phía bọn họ. Cậu ta nhận ra Giang Thành Khải là người từng nói chuyện suốt một tháng với mình.



Giang Thành Khải mỉm cười vẫy vẫy tay.



Miệng Lilian giật giật, nhưng lại không có âm thanh nào phát ra.



“… Máy trợ thính của tôi hỏng rồi à?” Hạ Phi gõ gõ lỗ tai, lại gõ lên mặt kính trong suốt, “Hay đây là kính cách âm?”



“Cậu ta đeo thiết bị cản âm.” Bello chỉ vào vòng kim loại trên cổ Lilian, “Lilian là Ngâm Âm thú, là chủng tộc có năng lực dùng âm thanh mê hoặc người khác, có lẽ Khu 9 sợ cậu ta hại người nên đeo cái đó vào.”



“Thì ra là như vậy.” Hạ Phi gật đầu.



Đứa nhỏ này quá khổ rồi, đến nói cũng không được nói.



“Vậy có thể nói chuyện cùng cậu ta không?” Hạ Phi lại hỏi, “Đừng bảo là chỉ nói chuyện cũng giết người được nhé?”



“Nói chuyện thì không sao, lúc trước tôi nói chuyện với cậu ta một tháng, cũng lấy được không ít thông tin.” Giang Thành Khải chào hỏi một nhân viên cảnh vệ, yêu cầu được mở lồng kính.



Nhân viên cảnh vệ chào theo nghi thức quân đội, sau đó bắt đầu nhập mật mã lên khóa.



“Khoan đã!” Đúng lúc này, một ông già mặt đầy nếp nhăn khoác áo blouse trắng chạy tới, “Mọi người không thể vào được.”



“Bác sĩ James.” Giang Thành Khải lịch sự chào hỏi.



“Giang thiếu tướng.” James đáp lễ lại, “Bây giờ cậu không thể vào được.”



Hạ Phi không nhịn được hỏi: “Tại sao?”



James nhìn hắn: “Xin hỏi cậu là…?”



“Xin chào, tôi là Hạ Phi, là… bạn đời của Giang Thành Khải.” Hạ Phi suy nghĩ một lúc vẫn không nói nổi chữ “vợ” ra miệng.



“Thì ra là Giang thiếu phu nhân, nghe danh đã lâu.” James nâng mắt, đưa tay ra.



Hạ Phi chìa tay ta bắt lại.



Nghe danh đã lâu mà mặt còn không nhận ra, đùa nhau à, rõ ràng hắn đẹp trai thế này…